• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Kiều nhìn lá rụng trên tóc Bạch Nguyệt Linh, khóe miệng theo bản năng giật giật.

"Ngươi chạy vào trong rừng hả?"

"Ừ."

"Đi vào đó làm gì?"

"Thu thập thảo dược."

Bạch Nguyệt Linh xuất ra một nắm cây cỏ dính đầy bùn đất từ trong túi quần, không biết là giống dây leo hay cây cỏ lâu năm gì, dựa theo như lời của nàng, toàn bộ những thứ này đều là dược thảo có thể luyện đan.

"Tất cả đều khoảng 10 năm, dược tính chưa đủ, khả năng thành đan có lẽ rất thấp."

Nàng thở dài một hơi, tìm ở nơi ít ai lui tới trên núi một ngày, tìm được một ít thảo dược này, có thể còn không có tác dụng, cái thế giới này còn khô kiệt hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Sắc mặt Giang Kiều cổ quái: "Ngươi muốn luyện đan?"

"Ừ, trấn áp tâm ma, tạm thời chỉ có thể như thế."

Bỗng nhiên, "Meo meo ~ "

Trong cái túi áo khác của nàng liên tục truyền ra hai tiếng mèo sữa kêu.

"Ngươi còn nhặt cả mèo con trở về?" Giang Kiều mở to hai mắt nhìn.

Bạch Nguyệt Linh để dược thảo xuống trên mặt đất, ôm hai con mèo con từ trong túi ra đặt lên trên quầy, một đen một trắng, chỉ vẹn vẹn lớn cỡ bàn tay, đôi mắt vẫn còn màng lam, đoán chừng còn chưa có dứt sữa.

"Hai con mèo nhỏ này có duyên cùng ta, lúc ta phát hiện chúng nó, mèo mẹ liền nằm ở cách nơi ẩn náu ngoài vài mét, chân sau có bốn vết dấu răng, miệng vết thương đã sinh mủ, hẳn là bị độc xà cắn."

"Cho nên, ngươi liền bắt bọn nó mang về?"

"Nếu không chúng nó không sống quá đêm nay, nhưng đây là nhà của ngươi, có thu dưỡng chúng nó hay không vẫn còn phải có sự đồng ý của ngươi."

Giang Kiều đưa tay túm một cái, cầm phần gáy chúng nó lên, nhẹ nhàng nhắc tới trước mắt.

Hai con mèo nhỏ lớn cỡ bàn tay giống như bị ma pháp định thân, mở rộng miệng nhỏ, lộ ra đầu lưỡi phấn hồng, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua hắn, không hề nhúc nhích.

"Bộ dạng còn rất là đáng yêu."

Giang Kiều quay lại nhìn Bạch Nguyệt Linh: "Ngươi xem, duyên phận chúng nó cùng ta cũng không nhỏ."

Khóe miệng Bạch tiên tử hơi cong lên.

Nàng chợt thấy mấy đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn thuốc, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi lại hút thuốc lá? Độc vật như thế vẫn còn dám hút, thật sự không muốn sống nữa?"

"Ta không phải, ta không có hút, đừng có nói mò, đây là khách hàng mua đồ vật sau đó lưu lại." Giang Kiều kịch liệt lắc đầu, đánh chết không thừa nhận.

"Đừng nhúc nhích."

Bạch Nguyệt Linh cúi người hít hà trên người hắn, ngón tay lập tức như sét đánh điểm vào trên người hắn một cái, tia điện lóe lên trên người hắn, Giang Kiều trợn trắng mắt, toàn thân run rẩy.

Hắn quả thật nghĩ thế nào cũng không rõ.

Rõ ràng đã cách thời gian hút thuốc mấy tiếng rồi, theo lý mà nói, mùi thuốc lá người trên người đã tản đi rồi mới đúng, hắn còn chuyên môn phun chút nước hoa trên người để lẫn lộn khứu giác, nhưng nữ nhân này rõ ràng còn có thể đoán được, mũi còn linh hơn so với mũi chó sao?

"Nói dối."

"Trước kia mỗi ngày ta ít nhất đều hút bảy tám điếu, hiện giờ mỗi ngày một điếu cũng không được?" Hắn vẻ mặt buồn rười rượi nói.

"Không được!" Bạch Nguyệt Linh trừng mắt nhìn hắn.

"Còn không phải bởi vì ngươi cả buổi không trở lại sao, ta không kiên nhẫn cho nên mới hút." Hắn lẩm bẩm nói.

"Thế nên, đây là lỗi của ta?" Bạch Nguyệt Linh ngữ khí lạnh lùng.

"Lỗi của ta, lỗi của ta, chỉ là lần sau trước lúc giật điện ta thì có thể nói sớm với ta một tiếng hay không, để cho ta có chút chuẩn bị tâm lý?"

Nàng lạnh lùng cười một cái, nói: "Bị ta phát hiện một lần liền giật ngươi một lần, uy lực sẽ từ từ tăng lên, nhìn xem ngươi có thể chịu được bao lâu!"

Giang Kiều suy sụp lên nhăn mặt lại.

Nghiêm khắc như thế, đây là người sao?

Hắn than thở kéo cửa cuốn xuống: "Đi thôi, chúng ta lên lầu."

"Không mở cửa hàng nữa hả?"

"Ừm, không mở nữa."

"Sinh ý hôm nay như thế nào?"

"Cũng tạm được, lại kiếm được về một phần nhỏ tiền tiêu hết ngày đó."

Bạch Nguyệt Linh im lặng trong chốc lát rồi nói: "Ta sẽ từ từ trả tiền lại cho ngươi."

Vừa nghe câu này, tinh thần Giang Kiều lập tức tỉnh táo, xoắn xoắn tay: "Thật ra, dùng những vật khác thế chấp cũng có thể, cái gì mà linh thạch, tiên khí, tiên đan thần dược, các loại công pháp đều có thể, ta không chê."

"Đừng nghĩ nữa, đương nhiên là tiền của cái thế giới này."

Một câu vô cùng đơn giản, ý nghĩ cho rằng có thể chiếm tiện nghi của Giang Kiều lập tức tan vỡ.

"Vật ta tùy thân mang theo đều đã bị hỏng ở trong thiên kiếp rồi, trong tiểu thế giới bản thân sáng lập hoàn toàn chính xác có không ít thứ tốt, nhưng mà bằng tu vi trước mắt còn không cách nào mở ra, hơn nữa, cho dù cho ngươi, ngươi cũng không dùng được."

Giang Kiều im lặng, cái này chẳng khác gì chưa nói.

Lên lầu, Giang Kiều dùng một cái thùng giấy mì ăn liền làm cái ổ tạm thời cho hai con mèo nhỏ, bên trong kê lót hai tầng khăn mặt sạch sẽ, cũng không biết mèo con còn chưa dứt sữa nên ăn thứ gì, uống sữa tươi có bị đau bụng hay không?

"Ngươi chạy trong núi một ngày rồi, đi tắm rửa trước đi?" Giang Kiều nhìn nàng.

Bạch Nguyệt Linh gật đầu, đi vào trong phòng ngủ của mình.

"Đúng rồi, ngươi trước tiên cởi áo khoác ra cho ta, trong túi áo tất cả đều là bùn, cứ như vậy ném vào máy giặt quần áo, khẳng định không giặt sạch được."

Bạch Nguyệt Linh không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc lạnh lùng chậm rãi hiện ra một tia ửng đỏ không dễ dàng phát giác.

"Sắc lang!"

"Ta lại sắc lang như thế nào rồi hả?"

Giang Kiều có chút tức giận: "Cũng không phải ngươi không có mặc bên trong! Bạch Nguyệt Linh phu nhân, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ngươi nên sửa lại chút quan niệm truyền thống của mình, dùng ánh mắt có sắc nhìn người, cái gì cũng thành có màu sắc."

"Cho nên, cái hình tượng nữ nhân phóng đãng trên màn hình điện thoại di động của ngươi là ta hiểu lầm ngươi rồi hả?" Bạch Nguyệt Linh híp mắt nhìn hắn.

Hô hấp Giang Kiều trì trệ, há to miệng, khí thế đột nhiên nhỏ yếu xuống.

Hắn nghĩ đến màn hình khóa trước kia của mình là ngươi mẫu chỉ mặc đồ lót, miêu tả một cặp hung khí sinh động, chính là trong điện thoại di động của nam nhân trẻ tuổi nào không có hình như vậy chứ?

Khó trách xế chiều hôm nay đột nhiên gọi điện thoại mắng hắn một câu liền tắt, nguyên lai vấn đề xuất hiện ở nơi này.

Bạch Nguyệt Linh ôm quần áo của mình từ trên ban công đi vào phòng tắm, trong tích tắc đóng cửa, nàng hừ nhẹ nói: "Quần áo của ta tý nữa ta tự mình giặt."

Giang Kiều giật giật môi, bỗng nhiên nghĩ đến bên trong cái di động dự phòng kia của mình còn có rất nhiều hình ảnh hai mảnh.

Đủ loại tư thế xinh đẹp, có cả quần áo xuyên thấu, có ... Cả không mặc quần áo, nếu như nàng lúc nào đó không cẩn thận bấm vào, không phải đạo tâm nứt vỡ tại chỗ, tẩu hỏa nhập ma chứ?

Mẹ ơi, nếu trực tiếp thả tâm ma ra, chẳng phải hắn liền biến thành tội nhân thiên cổ rồi?

Hắn ngóng nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, điện thoại tựa hồ bị nàng cầm theo đi vào, hiện giờ làm sao cầm lại điện thoại di động từ trong tay của nàng về mới là vấn đề.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Giang Kiều đứng ở ngoài cửa, do dự bất quyết.

"Bạch cô nương?"

"Bạch phu nhân?"

"Bạch tiểu thư?"

"Bạch tiên tử?"

Bạch Nguyệt Linh cảnh giác nhìn cửa phòng tắm, sợ cái tên háo sắc kia bỗng nhiên mở cửa vọt vào, ngay cả một tấm ảnh cũng ưa thích không nỡ buông tay, sẽ không có chuyện gì mà hắn không dám làm cả, hơn nữa hắn còn một mực lưỡng lự ngoài cửa, nghĩ thế nào cũng đều thấy có vấn đề.

"Ngươi muốn làm gì?" Nàng cảnh giác hỏi.

"Ách, điện thoại là sản phẩm điện tử, nhất thiết không thể dính nước, nếu không sẽ bị hư hỏng mạch điện, nếu không ngươi lấy ra đưa ta bảo quản giúp ngươi?"

Bạch Nguyệt Linh nhìn thoáng qua điện thoại đặt ở đặt trên bồn, nước căn bản không bắn tung tóe tới được.

Chẳng lẽ hắn đang dụ dỗ mình mở cửa, sau đó liền nhân cơ hội này xông vào?

"Không cần."

Sau khi suy nghĩ một chút nàng lại tiếp tục nói: "Đồ háo sắc, ngươi tốt nhất giữ khoảng cách với cửa phòng tắm xa một chút cho ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK