• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mở khóa điện thoại, vào danh bạ, Giang Kiều, bấm gọi.

Giang Kiều giải thích đơn giản sơ bộ cho Bạch Nguyệt Linh làm thế nào sử dụng điện thoại di động, có vấn đề gì liền gọi điện thoại cho hắn.

"Chỉ cần là ở trên viên tinh cầu này, nơi có tín hiệu, ta có thể nghe được." Hắn ấn gọi sau đó đưa điện thoại di động cho nàng.

Bạch Nguyệt Linh tiếp nhận với vẻ nghi ngờ, đặt ở bên tai mình, hai giây sau, điện thoại di động của Giang Kiều vang lên tiếng chuông.

Hắn nhận điện thoại, sau đó đi ra sau quầy hàng, không sai biệt lắm cách khoảng bảy tám mét với nàng, mới nhẹ nhàng nói: "Nghe thấy được không?"

Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Giang Kiều, Bạch Nguyệt Linh nghe thấy rất rõ ràng, giống như là bí thuật thiên lý truyền âm vậy, rất là thần kỳ.

Trên Tử Vi Tinh, chỉ có những đại năng đạo pháp cao thâm mới có khả năng làm được việc này, nhưng mà ở cái thế giới này, loại đồ vật điện thoại này ngay cả tiểu hài nhi cũng có.

"Giang Kiều?" Nàng thử nói.

"Hả?"

"Ta đi đây."

"Ờ ờ, được, chú ý an toàn."

Giang Kiều chờ đợi, lúc này không phải nàng sẽ nói cái gì như mà, cám ơn ngươi, ngươi thật tốt sao?

Đưa mắt nhìn Bạch Nguyệt Linh đi khuất tầm mắt, lúc này hắn mới phản ứng tới những lời mình mới vừa nói có vấn đề, Bạch Nguyệt Linh chính là một lỗi bug trong xã hội hiện đại, ai có thể gây tổn thương cho nàng được chứ?

Hắn đặt di động để ở một bên, chợt phát hiện cuộc gọi hình như cũng chưa có tắt, hình như vừa nãy mình chỉ dạy nàng gọi điện thoại như thế nào?

Giang Kiều ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa di động tới gần sát lỗ tai, kết quả nghe cả buổi cũng không nghe được cái gì.

Hắn hầm hừ cúp điện thoại.

Quả thực là lãng phí tiền!

...

Qua 10h, du khách đi đến Tiên Nữ Phong dần dần nhiều hơn, tốp năm tốp ba, tuyệt đại đa số đều là một nam một nữ.

Bạch Nguyệt Linh đi qua bên cạnh một đôi tình lữ, nam nhân bộ dáng cũng không tệ lắm kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.

Nữ sinh thanh xuân tịnh lệ bên cạnh dùng sức véo bạn trai của mình một chút.

"Luôn miệng nói yêu ta, kết quả vừa thấy một cô gái xinh đẹp, ánh mắt liền muốn bay đến trên thân người khác, có phải còn muốn đi theo xin phương thức liên lạc của nàng không?"

"Không có, làm sao như thế được? Trong nội tâm của ta rõ ràng chỉ có một mình ngươi, ta chỉ nhìn thấy y phục của nàng không tệ lắm, cảm thấy nếu ngươi mặc trên khẳng định càng xinh hơn."

"Đúng không? Vậy tý nữa ngươi đi mua cho ta một bộ, ta liền tin tưởng ngươi."

"Một bộ sao đủ, muốn mua liền mua một tá."

Cuộc đối thoại của hai người không sót một chữ rơi vào trong lỗ tai Bạch Nguyệt Linh, nàng mỉm cười, tình yêu giữa phàm nhân ở nơi này ngược lại là thú vị.

Nàng cầm điện thoại để ở trong túi ra, mở màn hình sáng lên, sau đó thấy một nữ tử quần áo lộ ra gợi cảm trên màn hình, một đôi hung khí miêu tả sinh động, quả thực lớn đến mức không hợp thói thường.

"Thật là một tên háo sắc." Bạch tiên tử hơi đỏ mặt, nhẹ giọng mắng chửi.

Khó trách hắn thận hư không đồng đều, tinh khí uể oải, trong đầu mỗi ngày đều nghĩ đến mấy thứ này, dù là người tu tiên cũng rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Xem ra, nhất định phải tìm một cơ hội cai cho hắn mới được!

Nàng nhớ lại động tác của Giang Kiều vừa nãy, trước mở khóa, sau đó ấn mở danh bạ, ấn gọi cho hắn, để điện thoại vào lỗ tai, bên trong truyền đến âm thanh tút tút.

...

"Lão bản, mỳ ăn liền và nước khoáng bao nhiêu tiền?"

"Ba tệ ba tệ."

"Hai chai nước, lại thêm một khúc lòng nướng."

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Giang Kiều liếc qua, là mình gọi điện thoại tới.

Trong lòng của hắn máy động, lúc này mới trôi qua vài phút đồng hồ, chẳng lẽ nói, nàng gặp phải phiền toái?

Giang Kiều vội vàng nhận điện thoại: "Alo? Sao thế?"

"Ta chỉ thử nhìn một chút xem ngươi có phải đang gạt ta hay không, nguyên lai, thật sự có thể."

"..."

"Được rồi, giờ không có việc gì nữa rồi."

Đầu bên kia điện thoại một đoạn thời gian rất dài rút cuộc không nghe được bất kỳ âm thanh gì nữa, sắc mặt Giang Kiều cổ quái, nhân phẩm hắn kém như vậy sao?

"Lão bản, có bán hàng nữa hay không vậy?"

Giang Kiều lập tức cúp điện thoại, hiện lên khuôn mặt tươi cười: "Bán chứ bán chứ, đúng rồi bằng hữu, vừa nãy ngươi nói cái gì ấy nhỉ?"

Bạch Nguyệt Linh dần dần rời xa khu vực dòng người dày đặc, tự mình đi đến một chỗ bên vách núi, thấy bốn phía không người, bỗng nhiên thả người nhảy xuống.

...

Giữa trưa, Giang Kiều trông mong nhìn qua bên ngoài, thủy chung không thấy được bóng dáng Bạch Nguyệt Linh.

Hắn cầm lấy điện thoại, trong lòng nhiều lần do dự có nên gọi điện thoại cho nàng hay không, ít nhất phải biết rõ nàng trước mắt ở nơi nào.

Nghiêm túc nghĩ trong chốc lát vẫn là bỏ qua dự định gọi điện thoại, túm một hộp mì ăn liền dưa chua từ trên khay chứa đồ, bỏ thêm chiếc lạp xưởng hun khói cùng với trứng mặn, than thở bắt đầu ăn.

Trong thời gian hai ngày này, cuộc sống sinh hoạt của hắn bỗng nhiều thêm một tiên tử đến từ ngoại vực, mà hiện giờ bỗng nhiên biến thành một người, ngược lại là có chút không quen.

Nàng sẽ không phải sẽ nhân cơ hội này lén lút chạy trốn đó chứ?

Lạp xưởng hun khói và trứng mặn lập tức không còn ngon nữa.

Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, Giang Kiều nhìn chữ báo trên điện thoại, vội vàng ấn nhận, hắn đang định mở miệng, vừa nghe bên trong truyền đến ngữ khí lạnh lùng.

"Sắc lang!"

Giang Kiều: "? ? ?"

Giang Kiều buồn bực, rõ ràng hắn không làm cái gì cơ mà, tại sao lại thành sắc lang rồi hả?

Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại lại lâm vào trầm mặc thời gian dài.

Được, chuyên môn gọi điện thoại tới đây chỉ vì mắng hắn một câu sắc lang?

Thật là một người đàn bà phá sản, tuy rằng trả phí theo thời gian trò chuyện, nhưng hắn cũng không nhịn được chà đạp như vậy, ngày sau nhất định phải giáo dục nàng thật tốt!

Giang Kiều cúp điện thoại, tâm tình không tốt, nếu như Bạch Nguyệt Linh dám gọi điện thoại cho hắn, nói rõ nàng vẫn còn ở gần Tiên Nữ Phong chưa có đi xa.

Lạp xưởng hun khói và trứng mặn lại thấy ngon trở lại rồi.

...

Bạch Nguyệt Linh nhìn khắp nơi đều có dấu vết người làm ra, không khỏi tin theo câu nói kia của Giang Kiều.

Bây giờ danh sơn đại hà cơ bản đều biến thành cảnh khu, khó có thể tìm được địa phương tụ tập linh khí, muốn tìm được thảo dược phù hợp chỉ có thể đi tới trong núi rừng ít ai lui tới, nàng nghĩ như vậy, liền đi tới chỗ sâu hơn trên núi.

Mặt trời lặn về phía tây, sắc trời trở tối, du khách trên Tiên Nữ Phong cũng đã không còn lại mấy người.

Giang Kiều đứng ở bên ngoài cửa hàng, nghểnh cổ trông ngóng, không hề nhìn thấy thân quen thuộc kia, Bạch Nguyệt Linh đã đi ra ngoài cả ngày, hắn cũng không có cả tâm tình chơi game giải trí.

Quỷ mới biết nàng có gây ra cái họa gì hay không, hoặc là bị những người khác dụng tâm kín đáo lừa, dắt về nhà cùng người khác.

Hắn dần dần có chút không kiên nhẫn chờ được nữa, cầm lấy điện thoại gọi điện cho nàng, kết quả vừa mới vang lên hai tiếng, điện thoại đã bị dập máy.

Ý gì?

Dám tắt điện thoại của hắn, cảm thấy cánh cứng cáp rồi hả?

Trong lòng Giang Kiều oán thầm một trận, mấy giây sau chuông điện thoại di động vang lên.

"Ngươi vừa mới gọi điện thoại cho ta hả?" Bạch Nguyệt Linh nói.

"Ừ."

"Vì sao ta không tiếp được?"

"Sặc..."

Giang Kiều chợt nhớ tới, mình vừa nãy hình như không có dạy nàng cách bắt máy.

"Về sau ta gọi điện thoại tới, ấn vào ô biểu tượng màu xanh sau đó trượt lên là được, ấn vào hình màu đỏ chính là tắt đi, vừa nãy có phải ngươi đã ấn vào hình màu đỏ đúng không?"

"Hình như thế."

"Nếu như về sau có người khác gọi điện thoại tới, toàn bộ ngươi không cần tiếp." Giang Kiều rất cẩn thận tiêm cho nàng một mũi thuốc dự phòng.

"Vì sao?"

Giang Kiều quanh co cả buổi, lầm bầm nói: "Nhiều kẻ lừa đảo, ta sợ ngươi bị lừa."

"Ồ."

"Đúng rồi, ngươi đang ở đâu, tại sao vẫn còn chưa về nhà?"

"Lập tức về."

Giang Kiều nhón chân lên, thấy nơi cuối cùng trong tầm mắt xuất hiện một người nữ nhân mặc áo khoác màu ka-ki.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK