Giang Kiều xoa xoa mặt, đứng lên từ trên mặt đất, nhìn cửa phòng đóng chặt bên cạnh, trước tiên chạy vào nhà vệ sinh để xả lũ, sau đó mới lại trở về trên giường nằm thẳng xuống.
Hắn nhìn chằm chằm trần nhà, không chút buồn ngủ, chuyện xảy ra đêm nay vô cùng không hợp thói thường.
Bất kể nói như thế nào, loại đồ vật chủ nghĩa duy tâm như tâm ma này, cũng có chút không giống với cái gọi là tinh thần phân liệt.
Hắn quay đầu nhìn trăng sáng treo ngoài cửa sổ, trong chốc lát mặt trăng biến thành bánh bao trắng không nhân, trong chốc lát lại biến thành đầu vai trắng như tuyết...
...
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót líu ríu.
Giang Kiều bỗng nhiên mở to mắt, cầm lấy điện thoại mở khóa màn hình, phát hiện đã qua 9h sáng, tuy rằng hơi muộn chút, nhưng chỗ tốt lớn nhất của việc mình mở tiệm làm lão bản chính là không cần đi làm!
Hắn mặc quần áo tử tế, bước xuống giường, mở cửa phòng ra, thấy Bạch tiên tử đang ngồi xếp bằng trên nệm êm, trong tay đang kết một cái tư thế cổ quái, không chút nhúc nhích.
Nàng mặc trên người chiếc áo T-shirt cùng với quần jean vừa mua ngày hôm qua, bộ dạng thanh xuân tịnh lệ, cuối cùng cũng đã có xíu khí tức của người hiện đại, nếu như thứ nàng buộc tóc chính là một cái vòng chứ không phải là sợi tơ tìm đến từ nơi nào đó thì tốt hơn.
Nghe thấy động tĩnh, Bạch tiên tử mở mắt, thanh đạm nhìn hắn, nghênh đón ánh mặt trời, hít sâu mấy hơi thở, thu hồi thủ thế lại, chậm rãi đứng lên.
"A...Buổi sáng tốt lành, ngươi đang đả tọa đấy à?" Giang Kiều mở miệng chào hỏi.
"Ngươi dậy quá muộn."
Bạch Nguyệt Linh nhàn nhạt mở miệng: "Thời điểm tốt nhất của một ngày là ở sáng sớm, nếu như ngươi có thể kiên trì dậy sớm, thân thể sẽ khỏe mạnh hơn nhiều so với hiện tại."
Khóe miệng Giang Kiều giật giật, hắn cũng không luyện công, dậy sớm như thế để làm gì, huống chi không phải là do ngươi mà đêm qua hắn mất ngủ sao.
Đi phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong, hắn mấp máy miệng, trong lòng hơi chút do dự hỏi.
"À ừ... Tối hôm qua ngươi ngủ có ngon không đấy?" Ánh mắt lại nhìn chằm chằm nàng, thời khắc chú ý đến biểu cảm trên mặt nàng.
"Rất ngon."
Nghe câu trả lời bình tĩnh của nàng, Giang Kiều tạm thời trầm tĩnh lại, xem ra bây giờ là bổn tiên tử, không phải là ma nữ hỉ nộ vô thường tối hôm qua kia.
"Chuyện tối ngày hôm qua, ngươi có còn nhớ hay không?"
"Tối hôm qua?"
Bạch Nguyệt Linh có chút nghi ngờ, tối hôm qua chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì khác?
Giang Kiều nhe răng ra, không biết nên mở miệng thế nào.
Nếu như nói như thế này ‘đêm qua ngươi ăn mặc trang điểm xinh đẹp muốn câu dẫn ta, ta cự tuyệt, sau đó ngươi còn muốn dùng sức mạnh với ta’ chắc sẽ bị nàng giật điện rất thảm đi.
"Ừm, tối hôm qua ngươi mộng du." Giang Kiều hết sức nghiêm túc nói.
"Không thể nào!"
Bạch tiên tử không cần nghĩ ngợi liền phủ định, nàng tu tiên vạn năm, tâm lặng như nước, thân như gương sáng, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện việc vượt qua bản thân nắm quyền.
"Nói! Tối hôm qua sau khi ta chìm vào giấc ngủ đã xảy ra chuyện gì?" Nàng híp hai con mắt lại, Giang Kiều có thể nhìn rõ ràng trên ngón tay nàng lóe lên tia hồ quang điện.
"Nếu như ta không nói, ngươi sẽ giật điện ta đúng không?"
"Nói láo cũng sẽ bị giật điện."
Giang Kiều: "..."
Hắn thở dài một hơi: "Ngươi đạo tâm bất ổn, tâm ma chạy ra."
Bạch Nguyệt Linh rùng mình, vậy mà không có hoài nghi quá lâu, mà hỏi ngược lại: "Ngươi thấy nàng?"
Giang Kiều gật đầu: "Xém chút nữa giết ta."
"Nói ra đúng sự thật, ta muốn nghe toàn bộ quá trình."
"Tối hôm qua ta nửa đêm dậy đi tiểu, thấy ngươi mặc một bộ quần áo màu đỏ chót ngồi ở trên ghế sô-pha, kết quả bị hành hạ một phen không nói, còn thiếu chút nữa giết chết ta."
Bạch Nguyệt Linh trầm mặt, sắc mặt biến hóa bất định.
Lúc nàng độ Tiên Đế kiếp, thứ cuối cùng để cho nàng thất bại trong gang tấc chính là tâm ma của bản thân, cái người mặc áo đỏ xinh đẹp kia, ban đầu nàng còn tưởng rằng nàng ta đã tan thành mây khói dưới lôi kiếp, không ngờ vẫn đang ẩn giấu ở trong thân thể của nàng.
"Nàng còn nói với ngươi cái gì?"
"Nói gì mà muốn nhìn thấy ngươi rơi xuống phàm trần, ta nói ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, Bạch tiên tử sáng suốt cả đời, chém giết yêu ma quỷ quái đếm không hết, nếu không phải muốn thân tử đạo tiêu, nhanh chóng cách xa ra... A a a a a..."
Giang Kiều lòng đầy căm phẫn nói ra, nhưng lời còn chưa nói hết, toàn thân lập tức run rẩy a a kêu to.
"Ngươi giật điện ta làm gì!"
Qua hơn mười giây, hắn đứng lên từ dưới đất, vẻ mặt bất mãn nhìn nàng.
"Bởi vì ngươi nói dối."
Nàng rất rõ ràng tâm ma của mình, lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hơn nữa, hết thảy tâm ma cũng giống như nàng, nếu như Giang Kiều dám uy hiếp như vậy, đã sớm bị giết.
Hắn nhe răng ra, thế mà rõ ràng cũng bị nhìn ra sao?
Giang Kiều đột nhiên cảm giác được, vẫn là vị đại tỷ tỷ áo đỏ tối hôm qua tốt hơn, vừa săn sóc lại vừa điềm đạm, quan trọng nhất là, chỉ muốn tận hưởng lạc thú trước mắt, còn sẽ không giật điện hắn, cho dù bị giẫm ở dưới chân, cũng rất hạnh phúc.
"Ngày sau, nếu như không muốn chết, lúc gặp mặt nàng, hết thảy những gì nàng nói đều không thể tin tưởng, thứ mà tâm ma mê hoặc, chính là nhân tâm!"
Bạch Nguyệt Linh liếc mắt nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng: "Nếu như ngươi thật sự làm thỏa mãn ý của nàng, thứ nghênh đón ngươi chỉ có thể là vực sâu vạn trượng! Có nghe hay không?"
"Đã biết đã biết."
Trong lòng Giang Kiều có chút không cho là đúng, cái gì mà tất cả đều là giả dối, chỉ có táo là sự thật, nếu như ngày hôm qua hắn không khắc chế chính mình, bây giờ hai người nói thế nào cũng đã tận hưởng lạc thú trước mắt rồi.
"Mặt khác, về sau chỉ cần là chuyện có liên quan đến nàng, đều phải nói hoàn hoàn chỉnh chỉnh lại cho ta, không cho phép có nửa điểm bỏ sót!" Ngữ khí Bạch tiên tử trịnh trọng trước đó chưa từng có.
Giang Kiều nhíu mày: "Nghiêm trọng như vậy?"
"Ừ, bây giờ tu vi của ta đã hoàn toàn biến mất, là thời khắc ta suy yếu nhất, đối với nàng mà nói, chính là thời khắc cơ hội lớn nhất, cho nên mới dám vào lúc ta chìm vào giấc ngủ, không thèm kiêng nể gì cả khống chế thân thể của ta."
Nàng hít một hơi thật sâu, do dự nói: "Ta lo ngày sau sự khống chế của nàng với thân thể ta sẽ càng lúc càng mạnh, ràng buộc của ta đối với nàng cũng sẽ trở nên càng ngày càng yếu, khi đó sẽ..."
"Sẽ như thế nào?"
Bạch Nguyệt Linh liếc nhìn hắn một cái thật sâu, sắc mặt phức tạp.
"Bản thân ta tan biến, ma tính chủ đạo thân thể, tuy rằng ta vẫn là ta, nhưng ta đã không phải là ta."
Nghe câu trả lời có chút vòng quanh của nàng, Giang Kiều cảm thấy rùng mình, khó trách ngày hôm qua nữ ma đầu áo đỏ muốn nàng trở nên sa đọa như vậy, bởi vì chỉ có như vậy, nàng ta mới có thể hoàn toàn nắm quyền cỗ thân thể này.
"Có biện pháp gì có thể giải quyết hay không?" Hắn hỏi.
"Như là tu vi của ta vẫn còn, tự nhiên có thể bằng vào đạo pháp vô thượng cưỡng ép trấn giết, nhưng hiện giờ..."
Nàng lắc đầu, cười khổ, phàm trần xa hoa trong truỵ lạc, oanh ca yến hót, tham giận si hận, đủ loại oán niệm, toàn là chất dinh dưỡng mà tâm ma yêu thích nhất.
"Tu sĩ sợ tâm ma nhất, bởi vì đó chính là một mặt tà ác của mình, một khi hoàn toàn giải phóng nhân tính, sẽ làm việc ác bất tận, từ xưa đến nay, mấy trận náo động hắc ám của Tử Vi Tinh, đều do tâm ma quấy phá, nhất niệm thành ma, thiên hạ đại loạn, đều là như thế."
Nghe vậy, Giang Kiều trong lòng kinh hãi.
Nếu quả thật trong xã hội hiện đại xuất hiện một vị Ma Đế, lấy trình độ nhân khẩu dày đặc của thành thị hiện đại hóa này, không phải sẽ hạ một chiêu đạo pháp tà ác nào đó liền khiến cho cả tòa thành thị biến thành địa ngục, giết đến xác phơi khắp đồng, máu chảy thành sông đấy chứ.
"Chẳng lẽ nói, chỉ có thể đứng nhìn tâm ma trở nên càng ngày càng mạnh, sau đó chiếm quyền chủ đạo thân thể của ngươi, làm loạn thiên hạ?"
"Cho nên, việc này phải nhờ vào ngươi rồi."
"Dựa vào ta?" Giang Kiều mở to hai mắt nhìn.
Bạch Nguyệt Linh âm u nói: "Từng có cao tăng đại đức độ ma thành Phật, có lẽ..."
"Ngươi có thể cảm hóa nàng."