Bạch Nguyệt Linh sững sờ nhìn tiệm bán quần áo trước mắt, vải vóc treo ở trên giá ít đến thương cảm, phối hợp với hai người mẫu giả trên vách tường ăn mặc vô cùng khêu gợi, vẻn vẹn chỉ che ở bộ vị riêng tư.
Màn hình điện tử treo ở trên đỉnh đang phát ra quảng cáo nội y, động tác quyến rũ của những người phụ nữ xinh đẹp kia, đến nàng là một tiên tử nhìn thấy cũng xấu hổ.
Vì vậy, cuối cùng nàng đã biết đây là chỗ nào.
"Giang Kiều, ngươi quay lại đây cho ta!" Bạch Nguyệt Linh xoay người, thấy Giang Kiều ngồi xổm bên lề đường đang định hút thuốc, lông mi nhướn lên, xấu hổ khẽ gọi hắn.
Giang Kiều nhìn thoáng qua điếu thuốc trong tay, đặt ở dưới mũi ngửi từ đầu tới đuôi một hơi, lưu luyến lại nhét trở về.
"Sao thế?"
"Đồ háo sắc vô sỉ hạ lưu!"
Bạch Nguyệt Linh xấu hổ thấp giọng mắng, tên này thế mà lại đưa nàng tới chỗ như thế.
Những cái tiểu y kia có chỗ thiếu khuyết, có cái có đường viền hoa, có cái mơ hồ trong suốt, có cái vải mỏng chỉ như mạng lưới, còn có mấy cái chỉ có đoạn dây lụa.
Nàng cũng không phải những cái nữ tử trăng gió kia, làm sao có thể mặc những y phục như thế này chứ!
Giang Kiều có chút ngơ ngác, không hiểu tại sao lại bị mắng một trận.
"Quá mức tiên tiến, ngươi không tiếp thụ được?" Hắn hỏi dò.
"Ừ."
Giang Kiều dở khóc dở cười, kiên trì giải thích: "Theo thời đại phát triển, quan niệm của mọi người dần dần từ truyện thống trở nên cởi mở hơn, nội y cũng không chỉ dùng để che đậy bộ phận riêng tư nữa, một bộ nội y đẹp mắt còn có thể thể hiện ra mị lực của một người nữ nhân."
"Ta không cần!" Bạch Nguyệt Linh cắn hàm răng, sắc mặt trở nên hơi hồng.
Nàng đường đường là một đời Tiên Đế, không cần ăn mặc thế này để khoe khoang vẻ thùy mị của mình? Đây là rõ ràng là tiết độc!
"Vậy ngươi mặc cái gì? Vải quấn ngực? Cũng không thể cứ thế thả rông chứ?" Giang Kiều gãi gãi đầu, tiên tử tỷ tỷ, ngươi như vậy rất nguy hiểm nha.
"Không cần ngươi quan tâm!"
Bạch tiên tử thở phì phì quay người rời đi.
"Ngươi tự mình nhìn xem, đã nói muốn dung nhập cái thế giới này, kết quả vẫn không bỏ xuống được thiết lập tiên tử của mình, như vậy có tác dụng gì? Thôi bỏ đi, tùy ngươi đấy, dù sao ta cũng chỉ là người hộ đạo, không làm chủ được. Nên biết rằng, truyền thống cổ hủ không thể làm, tự tin cởi mở mới là chủ đề của thời đại này..."
Giang Kiều rung đùi đắc ý, lải nhải bên cạnh nàng.
Bạch Nguyệt Linh bỗng nhiên bước chân dừng lại, giọng nói nhỏ tới mức tai hơi kém chút liền không nghe được.
"Ngươi... Ngươi nói những việc có liên quan tới nội y cho ta nghe một chút."
Giang Kiều méo miệng, cái gì chứ, đúng là nữ nhân trong nóng ngoài lạnh.
"Ngươi nhìn thấy những thiếu nữ mười mấy tuổi chưa? Thật ra bên trong họ cũng mặc nội y, chỉ là số đo nhỏ hơn, hơn nữa nội y tốt còn có công năng hút mồ hôi, chỉnh hình, giữ ấm, thậm chí có thể dự phòng bệnh nhũ tuyến, huống chi bên ngoài không phải còn mặc quần áo khác nữa sao? Ngươi lo lắng quá làm gì?"
Bạch Nguyệt Linh khẽ cắn miệng, nói thì nói như thế, nhưng tư tưởng gần vạn năm, làm sao có thể trong một đêm liền chuyển biến được, nàng thà tiếp tục mặc yếm.
"Phải chăng nói không nên lời?"
"Ừ." Bạch tiên tử tiếp tục xấu hổ.
Chủ yếu là, người nhân viên bán hàng miêu tả hoặc là đo đạc bản thân mình to nhỏ thế nào, như vậy cũng quá mức xấu hổ rồi.
Ngay cả chính nàng cũng không biết!
"Ngươi chờ ta chút."
Giang Kiều trầm tư một lát, đưa túi mua sắm trong tay cho nàng cầm, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của nàng, đi vào cửa hàng kia.
"Ngài khỏe chứ, ngài muốn mua nội y cho bạn gái mình sao? Xin hỏi số đo của bạn gái ngài là bao nhiêu?"
Giang Kiều hồi tưởng đến dư vị va chạm lúc sáng, có thể là B cũng có thể là C, ít nhất không phải A.
"Cô có kinh nghiệm bao nhiêu năm rồi?" Hắn thình lình hỏi.
Người nhân viên bán hàng sửng sốt một cái, theo bản năng trả lời: "Sắp được 9 năm rồi."
"Cô nhìn vị cô nương mặc hán phục bên ngoài kia, có thể nhìn ra số đo ngực ước chừng là bao nhiêu hay không?"
Nàng đã làm việc này lâu năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng gặp phải khách nhân đưa ra yêu cầu kiểu này, nếu như là bạn gái của mình liền dẫn vào trong tiệm đích thân mặc thử không phải là được rồi sao? Cần gì phải phiền toái như vậy.
"Về nội y mà nói, tốt nhất vẫn xin ngài dẫn bạn gái vào trong cửa hàng mặc thử một chút, dẫu sao cuối cùng hợp nhất mới là tốt nhất."
Giang Kiều có chút bất đắc dĩ: "Nếu như có thể mời vào trong này thì ta còn phải hỏi như vậy sao?"
"Cãi nhau?"
"Haiz...Coi như thế đi, cho nên là?"
"Được rồi, để ta thử xem..."
Người nhân viên nói, dùng ánh mắt phán đoán ngực lớn nhỏ cũng không phải khó, nếu có kinh nghiệm phong phú nói.
Nàng nhìn ra ngoài tiệm, nhìn tới cô nương mặc hán phục kinh diễm kia, mỹ nữ điển hình vô cùng cổ điển, dáng người thon dài, nên to thì to, nên vểnh thì vểnh.
"Ngài có yêu cầu gì đối với chất liệu không?" Người nhân viên hỏi, trong nội tâm đã có nắm chắc.
"Không vòng thép, không màu mè, vẻ ngoài càng mộc mạc càng tốt." Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Cũng giúp ta tìm bốn năm chiếc đồ lót, lấy loại vải tinh khiết."
...
Bạch Nguyệt Linh hữu ý vô ý liếc qua cửa hàng nội y, thấy Giang Kiều cùng nữ nhân viên kia không ngừng chỉ về phía nàng, hai người lén lén lút lút cũng không biết đang nói chuyện gì.
Mấy phút đồng hồ sau, Giang Kiều mang theo hai cái túi đi ra từ trong cửa hàng, nàng có chút nghi ngờ, mình cũng không vào cửa hàng, hắn mua như thế nào?
"Mua xong rồi, cầm lấy, đều là của ngươi đấy."
"Ta không cầm, ngươi cầm đi!"
Nàng liếc mắt nhìn qua cái túi hồng phấn, liền nhanh chóng di chuyển ánh mắt qua một bên.
Giang Kiều muốn cười phá lên, đường đường là Tiên Đế, da mặt mỏng như vậy?
"Bây giờ chúng ta đi ở đâu?" Bạch tiên tử quyết định nhảy qua cái đề tài này.
Giang Kiều lấy ra chiếc điện dự bị ra, thoáng nhìn qua, thấy thời gian còn sớm, bây giờ điện thoại có lẽ vẫn còn đang bảo hành, đúng lúc phía trước không xa chính là tiệm sách.
"Ngươi không phải vẫn muốn hiểu rõ văn hóa cùng phát triển của thế giới này sao? Ta dẫn ngươi đi đọc sách."
Bạch Nguyệt Linh gật đầu, đề nghị này vô cùng không tệ.
Tiệm sách rất lớn, có một loại ý vị giả cổ, giá sách tồn tại từng dãy từng dãy, dựa theo phân loại, tự động chất đầy thư tịch.
"Thật nhiều người, còn có thật nhiều trẻ con." Bạch Nguyệt Linh theo bản năng nói.
Giang Kiều nở nụ cười: "Trong thời đại này của chúng ta, tri thức rất là trọng yếu, kiếm được tiền nhiều hay không đều dùng đầu óc, có một nhân vật vĩ đại đã từng nói, giáo dục phải nắn từ bé. Chỉ có như vậy quốc gia mới có thể phú cường, xã hội mới có thể tiến bộ, việc học của trẻ con hiện đại rất trọng đại, có phụ mẫu thậm chí còn tiến hành thai giáo từ lúc bắt đầu mang thai."
"Không thể tưởng tượng nổi." Bạch tiên tử cảm thán.
Trong thời đại của nàng, Tàng Kinh Các đều là nơi trọng địa của bộ tộc, chỉ có đệ tử đã nhận được công tích mới có thể được cho phép vào, mà không giống như bây giờ, bất luận người nào cũng có thể tùy ý đọc.
"Đọc sách trăm lượt nghĩa từ cách nhìn, sách nhiều lắm, kiến thức càng nhiều hơn, nhưng dù gì đọc nhiều cũng sẽ không xấu. Ngươi trước nhìn xung quanh xem có thứ mình cảm thấy hứng thú hay không, ta đi tìm tài liệu thư tịch để ngươi đọc."
Giang Kiều và Bạch Nguyệt Linh tạm thời tách ra, trong chốc lát, từ trong hàng phân loại lịch sử tìm được một quyển 《lịch sử phát triển cận đại》, nếu như nàng đã xuất hiện ở đại địa Thần Châu, như vậy trên tư tưởng trên nhất định phải thống nhất cùng với đám thỏ con!
Đến lúc hắn tìm được Bạch Nguyệt Linh, phát hiện nàng đang cầm một quyển 《 Đấu Phá Thương Khung 》 lật từng trang từng trang đọc.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, trong con mắt luôn luôn lạnh lùng lóe lên sự kích động.
"Trên thế giới này chỗ nào có dị hỏa để cường hóa sức mạnh sao? Chúng ta đi tìm!"
...