• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Nguyệt Linh che miệng mũi, nhanh chóng lui về phía sau, đầu óc Giang Kiều có chút lờ mờ, không phải chứ, mèo con đi ị ngươi gọi ta làm gì?

"Mèo của mình tự mình làm đi chứ!" Hắn vẫn còn canh cánh trong lòng về vụ đặt tên vừa rồi.

"Ngươi tới."

"Ta không tới."

"Ngươi có tới hay không?" Bạch Nguyệt Linh trừng mắt nhìn hắn, đầu ngón tay bắn ra tia điện.

Giang Kiều tức giận bất bình: "Ngươi ngoại trừ biết uy hiếp ta, còn có thể làm gì!"

"Không phải ngươi thích ăn cứt sao? Đồ ăn thúi như vậy ngươi cũng ăn được, cho nên xử lý phân mèo con bài tiết ra cũng là ngươi nên làm."

Giang Kiều sững sờ, chốc lát sau mới kịp phản ứng lại, thứ nàng nói là bún ốc lần trước.

"Đó không phải là cứt."

Hắn thấy ánh mắt của Bạch Nguyệt Linh nhìn mình như nhìn một kẻ đần, đột nhiên hắn cảm thấy câu giải thích của mình rất yếu ớt.

Như vậy cũng tốt hơn so với viên kẹo sô-cô- vị cứt, nếu như ăn viên sô-cô-la mùi vị cứt, bất kể là nói như thế nào cũng không nói rõ được.

Xong rồi, đã hoàn toàn bị hiểu lầm.

Giang Kiều tới gần ổ mèo, trên khăn mặt sạch sẽ dính một đống đồ vật dơ bẩn nửa khô nửa ướt, một cỗ mùi thối đặc thù khó nói lên lời bay thẳng lên đầu, kém chút khiến hắn ngất đi.

"Ây, thật buồn nôn."

Hắn ngừng thở, vẻ mặt ghét bỏ, lấy tầng khăn mặt phía trên ra, cũng may trên người mèo con không bị dính, nếu không hắn còn phải tắm rửa cho chúng nó nữa.

Hắn đi một hơi vào trong phòng vệ sinh, rửa khăn mặt, rửa tay, lại dùng khăn tay nửa ướt nhẹp chùi đít cho mèo trắng, không phải, bây giờ tên nó là Thọ Hi.

"Ta nói ngươi có thể làm được mà." Bạch tiên tử cho hắn một ánh mắt tán thưởng khẳng định.

Giang Kiều vẻ mặt u oán nhìn nàng: "Mèo ngươi nuôi, nhưng việc cực nặng bẩn thỉu thì để ta tới làm đúng không?"

"Trẻ con dễ dạy."

"Dễ dạy cái đầu ngươi!"

Giang Kiều không muốn nói nhiều với nàng, nếu như không phải hiện giờ đánh không lại nàng, hắn nhất định phải đánh mông nàng một trận thật tốt mới thôi.

Hắn đi về phía ghế sô-pha, Bạch Nguyệt Linh cảnh giác nhìn về phía hắn: "Ngươi đừng tới đây."

Nhìn bộ dạng giống như nhìn thấy cái gì rất ghê vậy.

"Ta đã rửa sạch! Không tin ngươi ngửi xem, trên tay đều là mùi thơm xà bông!"

Hắn giơ tay tới, nhưng thứ nghênh đón hắn chính là một đạo dòng điện tạch tạch.

Giang Kiều run rẩy một trận, khóe miệng chảy ra nước bọt màu xanh, sau khi hòa hoãn tỉnh lại, không khỏi có chút tức giận.

"Ba lần, ngày hôm nay ngươi đã giật điện ta ba lần rồi!"

"Là ngươi tự tìm." Nàng đương nhiên nói.

"Có phải ngươi có bệnh thích sạch sẽ hay không?"

"? ? ?"

"Đi ị đi tiểu là một bộ phận của luật tự nhiên, phải lấy tâm tình bình tĩnh để đối đãi."

"Ta sớm đã tiên thể thông thấu, không nhiễm bụi bặm."

Giang Kiều: "..."

Đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không lại, bỏ đi.

"Nói cho ngươi biết một việc không tốt lắm, hai con mèo nhỏ kia có thể đã bị bệnh, bình thường phân và nước tiểu hẳn là khô, hình như tên mà ngươi đặt cho bọn nó không hiệu quả lắm."

Bạch Nguyệt Linh khẽ nhíu mày, nàng đã điều tra qua, tuy rằng tuổi nhỏ thân thể yếu, nhưng còn không đến mức sinh bệnh.

Giang Kiều nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: "Nhưng mà, ngươi cũng không cần lo lắng, khả năng chỉ là rời khỏi mèo mẹ, lại thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt, cho nên sinh ra dị ứng với phản ứng, tạm thời chúng ta cứ quan sát trước xem sao."

"Ngươi xem, ta nói ngươi nhất định sẽ nuôi mèo, giao cho ngươi, không hề sai."

Giang Kiều lập tức im lặng.

Làm sao mà hắn biết được những thứ này, đều là vừa rồi hắn vào phòng vệ sinh dùng điện thoại di động lên mạng tra được, phía trên còn viết mèo nhỏ sau mỗi lần ăn uống, có thể dùng bông vải kích thích lỗ đít của nó, để nó tiến hành bài tiết có quy luật, tránh ô nhiễm trong nhà.

Bạch Nguyệt Linh không để ý đến hắn nữa, bắt đầu thu xếp đám thảo dược mình ngắt về.

Sau khi phân chia rõ, nàng cầm vào phòng vệ sinh, dùng nước rửa sạch sẽ bùn cát, lại dùng chén đĩa phân loại từng cái riêng ra.

"Ngươi đang làm gì đó?" Giang Kiều vừa mới mở game liên minh, dự định làm một trận xong đó thì đi làm cơm.

"Mở lò luyện đan." Bạch tiên tử hết sức nghiêm túc nói.

"Luyện đan?"

Giang Kiều lập tức hứng thú, lấy thân thể phàm nhân quan sát tiên nhân luyện đan khoảng cách gần, hắn coi như là người thứ nhất đi?

Sau khi đến gần nhìn qua, mấy cái cây ngư tinh thảo, một cây măng không biết là giống gì, cây nấm thoạt nhìn màu sắc rất tươi đẹp, hai viên đá màu đen, còn một cái rễ cây rất dài, thoạt nhìn có điểm giống như là nhân sâm, về phần những thứ khác thì là vài loại hoa cỏ hắn hoàn toàn không biết.

"Những đồ chơi này có thể luyện đan sao?" Giang Kiều có chút không tin.

Mọi người đều biết, nấm càng đẹp độc tính càng lớn.

"Rất nhiều thảo dược ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng số năm quá ngắn, chỉ có thể cảm giác được dược tính hơi yếu, về phần có thể thành đan hay không, ta cũng không nói trước được, phải thử xem sau mới biết được." Bạch Nguyệt Linh hơi chút do dự sau đó chậm rãi nói.

"Ta có kỷ tử và táo đỏ ngươi có muốn hay không?"

Giang Kiều thử nói, hắn hoài nghi Bạch Nguyệt Linh làm một nồi hầm cách thủy lung tung, căn bản không có cái gọi là đan phương.

"Muốn."

Bạch tiên tử ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt nghi ngờ: "Nhưng mà, tại sao ngươi lại có thể có loại vật này?"

"Người tuổi trẻ bây giờ, tuổi trẻ đã bắt đầu dùng tay cầm ấm chén, kỷ tử và táo đỏ là đồ dưỡng sinh lợi khí, đương nhiên không thể bỏ qua."

Nàng gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng: "Đúng vậy, không thể tưởng được ngươi còn có phần tâm tư này, ngươi thận yếu hư nhượt, uống nước kỷ tử hoàn toàn chính xác có thể bổ khí dưỡng thận."

Giang Kiều mở ra ngăn kéo, xuất ra hai bao kỷ tử cùng với táo đỏ cho nàng: "Muốn bao nhiêu tự mình cầm ra, nhưng mà, ngươi thật sự chuẩn bị dùng cái cây nấm độc kia để luyện đan sao?"

"Đó là Dương Linh Chi."

Hô hấp của Giang Kiều trì trệ, đúng là còn không chịu ăn thiệt thòi về văn hóa.

Bạch Nguyệt Linh âm u thở dài: "Nhưng đáng tiếc là nhục quan chỉ vẹn vẹn lớn cỡ bàn tay, sinh trưởng không đầy 10 năm, nếu không dược tính có lẽ còn có thể mạnh hơn nữa."

"Ta muốn ngươi giúp ta." Nàng nhìn Giang Kiều.

Trên đầu Giang Kiều bay quay mấy cái dấu hỏi chấm: "Ta cũng không biết luyện đan, giúp ngươi kiểu gì?"

"Ta vẫn chưa biết sử dụng phòng bếp của ngươi, cho nên, ta nói, ngươi làm!"

"Không phải chứ, ngươi dùng phòng bếp để luyện đan?"

Giang Kiều giống như nhìn thấy thứ gì kinh hãi, cái này làm sao lại không giống với miêu tả trong tiểu thuyết vậy? Không phải nên dùng tam muội chân hỏa, lò luyện đan, lại phụ thêm linh lực thúc giục sao? Đạo pháp của Tiên Đế đâu rồi?

"Nếu không thì sao?"

"Từng có Viêm Đế một tay thuật luyện đan xuất thần nhập hóa, tuyệt thế vô song, bất luận dược liệu gì ở trong tay hắn đều có thể rèn luyện ra nước thuốc bản nguyên, lại ngưng kết thành đan, khiến nhiều người khao khát." Hắn nghiêm trang nói.

"Nhưng ta không có dị hỏa, cũng không có lò đan, chỉ có nhà bếp." Bạch Nguyệt Linh mặt không cảm xúc nói.

"Khục, được rồi."

Giang Kiều trang bức thất bại, quên mất lúc trước nàng cũng đã xem qua một đoạn《 Đấu Phá Thương Khung 》trong tiệm sách.

"Ngươi nói trước xem, ngươi muốn làm như thế nào?"

"Lấy một lạng thịt quan Dương Linh chi, mài giũa nửa lượng hỏa sơn thạch thành phấn, kỷ tử bốn lượng bốn chỉ, táo đỏ một lượng năm chỉ, sâm núi chỉ lấy nửa chỉ rễ cây, thanh linh duẩn cắt miếng ba lượng, ngư tinh thảo năm chỉ, tiểu thái tuế một chỉ..."

Giang Kiều sững sờ, vừa nghe nàng nói chuyện, vừa tìm kiếm dược liệu ứng đối trong mâm, một chút tên hoàn toàn chưa nghe nói qua ngược lại miễn cưỡng có thể nhằm vào số.

"Ngươi kêu ta cắt miếng, nghiền nát, xưng cân tính lượng những dược liệu khác thì cũng đành."

Hắn cầm một viên đá đen sì lên nhìn chằm chằm nàng.

"Nhưng ngươi kêu ta làm sao làm cái đồ vật này thành nửa lượng phấn bây giờ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK