Giang Kiều lên lầu, nhìn thấy Bạch Nguyệt Linh ngồi ngoài sân thượng đọc sách, bây giờ đang là buổi chiều, mặt trời nghiêng về phía tây, ánh chiều tà nhu hòa nhẹ nhàng chiếu vào trên người nàng, cùng với cảnh núi non phía xa tạo thành một bức họa rất đẹp.
Ánh mắt của hắn nhìn dừng lại hồi lâu trên nội y và quần lót treo một loạt ở bên cạnh, trong lòng có chút cảm giác khó nói nên lời, nguyên lai đây chính là cảm giác trong nhà có nữ nhân sao?
"Đóng quán rồi sao?" Bạch tiên tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục xem sách.
"Đúng vậy."
"Sinh ý như thế nào?"
"Sau cơn mưa, người lên núi cầu phúc nhiều hơn so với trong tưởng tượng, tiền hôm nay tiêu hết coi như kiếm lại được gần một nửa."
Giang Kiều duỗi lưng một cái, công việc hàng ngày của hắn chính là vừa chơi game vừa tính tiền, nói thật, rất nhàm chán.
Bạch Nguyệt Linh không có khái niệm gì đối với tiền, chỉ là hôm nay đúng là đã mua không ít đồ, nếu như đã kiếm lại được gần một nửa mà nói, có lẽ sinh ý coi như cũng không tệ.
Sau khi xem hết một trang sách sau cùng, Bạch Nguyệt Linh khép sách lại, đi vào trong phòng khách, ngửi ngửi mùi vị trong không khí, bỗng nhiên nhướng mày: "Ngươi lại hút thuốc lá?"
Giang Kiều vẻ mặt ngượng ngùng: "E hèm, ta bỏ nghiện thuốc lá, nhất thời không nhịn được."
Bạch Nguyệt Linh lập tức lạnh mặt.
"Không biết sống chết, đã nói với ngươi đó là bụi độc nhập thể, gây tổn thương đến nguyên khí, cứ như vậy qua vài năm, ngươi chắc chắn sẽ dơi vào trạng thái dầu hết đèn tắt, tính mạng không còn dài!"
Giang Kiều cười khổ, đạo lý kia ai cũng hiểu, nhưng cai thuốc lá nào có dễ như vậy?
Lúc lên đại học hắn đã học hút thuốc, bây giờ cũng đã hút vài năm rồi, năm trước đã đi kiểm tra sức khoẻ một lần, phổi có một tầng bóng mờ, bác sĩ nói đó là bởi vì trường kỳ hút thuốc lá dẫn đến, mà những người hút thuốc vài chục năm thậm chí vài thập niên, phổi thậm chí sớm đã héo rút biến thành màu đen.
"Việc cai thuốc này, có thể làm từng bước từng bước hay không? Chậm rãi giảm thiểu liều thuốc lại, cho đến khi hoàn toàn không hút nữa?" Giang Kiều thử nói.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Linh lạnh lùng, cực kỳ bất mãn đối với biểu hiện của hắn: "Tâm tính như vậy, làm sao có thể trường sinh? Từ sau sự kiện Lâm Tắc Từ tiêu trừ thuốc phiện ở Hổ Môn, lúc này mới trải qua bao nhiêu năm, các ngươi liền quên sạch sẽ, không sợ bị người khác cười nhạo là con ma bệnh sao?"
Giang Kiều há to miệng, muốn giải thích thuốc phiện là thuốc phiện, thuốc lá là thuốc lá, nhưng nghĩ lại, từ bản chất mà nói, hình như cả hai cũng không sai biệt lắm.
Khá lắm, vừa qua một buổi trưa, đã biết dùng điển cố trong lịch sử để giáo huấn hắn.
Tốc độ học tập nhanh như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, ngày sau còn lừa gạt nàng thế nào?
"Ngươi tới đây." Bạch tiên tử phát ra âm thanh lành lạnh.
"Làm gì?"
Giang Kiều chậm rì di chuyển bước chân, sợ nàng lại giật điện, cảm giác kia quả thực không dễ chịu chút nào.
Bạch tiên tử đưa một ngón tay ra, Giang Kiều theo bản năng muốn né tránh, chợt nghe đến tiếng quát khẽ của nàng vang lên.
"Đứng yên đừng nhúc nhích."
Một ngón tay không chút do dự điểm vào ngực hắn, Giang Kiều lập tức cảm giác được nửa người tê liệt, thật giống như bị phương pháp điểm huyệt đoạn kinh mạch trong truyền thuyết vậy.
Mà sau đó thủ thế của Bạch Nguyệt Linh lại biến đổi, ngón trỏ cùng ngón cái đồng thời đập vào trái tim cùng phổi của hắn, cảm giác thân thể tê liệt tan biến, nhưng nhiều thêm vài phần cảm giác muốn hụt hơi.
"Ngừng thở."
Thanh âm đạm mạc lần nữa truyền đến, Giang Kiều nghiến răng nhịn xuống luồng cảm giác khó chịu kia, mà lúc này Bạch Nguyệt Linh đã vòng ra sau lưng của hắn.
Đầu ngón tay của nàng chạm đến đuôi chụy, sau đó dọc theo xương sống cách từng khúc từng khúc tiến lên trên, cho đến khi tới phần cổ, mỗi điểm kích một lần, lúc này cảm giác khó chịu trong lồng ngực cũng trở nên nghiêm trọng hơn một phần, giống như có một cỗ khí đọng tích tụ lại ở trong ngực phổi, chỉ muốn lập tức phun ra.
"Được rồi, hiện giờ nhả ra đi, nhớ kỹ đi ra bên ngoài rồi nhả."
Giang Kiều cố nén khó chịu nhẹ gật đầu, ba bước thành hai bước, chạy thật nhanh đến sân thượng, một cỗ khí ố vàng kèm theo mùi gay mũi tanh tưởi từ trong phổi của hắn trút ra ngoài.
Lập tức cảm thấy thư thản hơn một chút.
Trán Giang Kiều đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy những nơi bị ngón tay của Bạch Nguyệt Linh ấn qua vừa đau lại nhức, nhưng hết lần này tới lần khác lại cảm thấy rất thoải mái.
"Thứ vừa nãy chính là khói độc?" Hắn cảm giác trở lại, quay đầu nhìn Bạch tiên tử tay áo bồng bềnh.
Bạch Nguyệt Linh gật đầu: "Chỉ là một phần nhỏ nhất trong thân thể của ngươi."
Giang Kiều có chút mừng rỡ: "Nói như vậy, chỉ cần mỗi ngày đều bị ngươi điểm vài cái, ta là có thể cai thuốc rồi hả?"
"Nào có đơn giản như vậy, vừa nãy ta chỉ cưỡng ép kích hoạt lên phổi của ngươi, tăng cường thân thể thay thế bài xuất độc tố, nhưng mà loại ngoại lực này đồng dạng cũng sẽ gây tổn thương cho cơ thể, bảy ngày một lần, đã là cực hạn."
Bạch Nguyệt Linh nhàn nhạt lắc đầu, sau đó lại tiếp tục nói: "Phương pháp tốt nhất chính là tìm một chỗ linh khí tươi tốt nghỉ ngơi khôi phục, lại lấy linh đan diệu dược điều trị cơ thể, như thế mới có khả năng khôi phục, nhưng giới này..."
"Nhưng giới này không có linh khí đúng không?"
Giang Kiều ngược lại là lơ đễnh, không có thì không có, có thể chậm rãi cai thuốc cũng đã rất tốt.
Bạch Nguyệt Linh liếc mắt nhìn hắn, đạm mạc nói: "Còn dám hút thuốc, ta liền lấy lôi pháp đánh ngươi."
Giang Kiều theo bản năng sợ run cả người, còn có thể dùng lôi pháp, tu vi hoàn toàn biến mất quả nhiên chỉ là cái cớ.
Hắn mở tủ lạnh ra, nhìn xem còn nguyên liệu nấu ăn nào không.
"Ta dự định nấu cơm, ngươi có muốn ăn chút gì hay không?"
Bạch tiên tử nghĩ đến thức ăn Giang Kiều làm đêm qua, nhớ tới cái mùi vị làm cho người buồn nôn kia, lập tức lắc đầu, con người thật sự có thể ăn thứ kia được sao?
"Thật ra thủ nghệ của ta coi như không tệ, ngươi không muốn nếm thử sao?"
Bạch Nguyệt Linh nhúc nhích bờ môi: "Không."
"Không ăn thì thôi."
Giang Kiều chẹp miệng, cầm nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, rất nhanh liền làm cà chua trứng rán, thịt băm ớt xanh, lại phối hợp cơm cuộn rong biển trứng với nước canh, bữa tối một người cũng tính là phong phú.
Bạch Nguyệt Linh nhìn hắn làm bữa tối, có chút kinh ngạc, không phải thứ tanh tưởi ngày hôm qua, bề ngoài còn không tệ, còn tản ra mùi thơm mê người.
"Thế nào? Ta đã nói trù nghệ của ta không tệ mà, nếm thử một miếng không?"
Giang Kiều có chút đắc ý, Tiên Nữ Phong cách nội thành 10 km, không có shipper, cũng không thể ngày nào cũng ăn bánh mì hay mì ăn liền được, rơi vào đường cùng, hắn đành phải đích thân xuống bếp, tự học cùng với các loại streamer ẩm thực, chỉ mới qua thời gian non nửa năm, hầu như các loại đồ ăn hắn đều có thể làm.
Hắn chuẩn bị thêm một bộ bát đũa, Bạch tiên tử chần chờ một lát cũng ngồi trên ghế, cầm chiếc đũa kẹp lên nếm một ngụm nhỏ, cà chua rán trứng chua chua ngọt ngọt, vị không tệ.
Giang Kiều tự rót cho mình một cốc Cocacola, cũng rót cho nàng một cốc.
Bạch tiên tử nhìn nước đen trong cốc không ngừng nổi lên bong bóng khí quỷ dị, trừng mắt lên: "Độc dược?"
"Đúng vậy, độc dược."
Giang Kiều vẻ mặt nghiêm túc, cầm cốc lên một hơi uống sạch, vừa lòng thoả ý ợ ra một hơi.
"Ngươi đã nói tất cả phàm nhân trong cái thế giới này đều dính bụi độc sâu nặng, cho nên chúng ta đành phải lấy độc trị..."
Bạch Nguyệt Linh không có nghe hắn ăn nói nhảm, cầm cốc lên nhấp một miếng, nước đen hình như nổ tung trong miệng nàng, vô số bong bóng khí nhảy lên trên đầu lưỡi, ý vị chua ngọt, có một loại kích thích cảm giác mãnh liệt.
Ừ, nàng không thích.
"Ta nói là độc dược ngươi cũng dám uống?" Giang Kiều nhướng mày.
Bạch tiên tử bay bổng liếc hắn một cái: "Đến nước Minh Hà còn không thể khiến Tiên Đế bị nhiễm độc, thứ này tính là cái gì?"
Giang Kiều tức cười, hừ, đúng là nữ nhân tự ngạo vũ lực cường đại.
"Cái này gọi là nước ngọt có ga, là một loại đồ uống rất dễ bán, vị mỗi người một khác, ví dụ như ta rất thích uống loại này, ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Khó uống."