"Ngươi không phải vẫn muốn học tu tiên sao? Ta dạy cho ngươi."
Ánh mắt Giang Kiều sáng lên, để đũa xuống, gấp gáp xoắn xoắn tay.
"Là cái loại ngự kiếm phi hành ấy hả?"
Bạch tiên tử suy tư một phen, nhẹ nhàng gật đầu.
"Dựa theo thiên địa pháp tắc giới này, không sai biệt lắm khoảng 810 năm sau, có thể luyện khí tiểu thành, nếu như tốc độ tu hành nhanh, có lẽ có thể khoảng 200 năm sau sẽ thành công ngự kiếm."
Thân thể Giang Kiều cứng đờ, nụ cười trên mặt chậm rãi ngưng kết.
Đây chẳng phải là gài hố hắn sao?
Đến 810 năm sau thì hắn đã sớm hóa thành một đống đất vàng rồi, ngự kiếm phi hành sợ là đời này không cần hy vọng.
"Không có phương pháp nào để ta có thể học cấp tốc sao?"
"Có."
Bạch Nguyệt Linh nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Ngộ tính của ngươi không tệ, nếu như có thể tìm được một chỗ non xanh nước biếc, động thiên phúc địa, mỗi ngày ăn cơm rau dưa, dốc lòng tu đạo, đại khái... Có thể đạt thành trước thời gian 30 năm."
Giang Kiều: "..."
"Được rồi, tiên này không tu cũng được."
Cơm rau dưa, dốc lòng tu đạo, chẳng phải có nghĩa là từ đó rời xa trò chơi, mỹ thực, phim ảnh, cùng với anime sao...
Tư cách một người hiện đại, không có điện thoại không có máy tính là tuyệt đối không được.
Bạch Nguyệt Linh hơi sửng sốt, tại sao người này không có một chút kiên trì nào vậy? Còn từ chối nàng đích thân dạy bảo?
Phải biết ở Tử Vi Tinh, không biết có bao nhiêu người nguyện ý nghe nàng truyền đạo toạ đàm, cho dù là đệ tử ký danh của nàng cũng đều có thể hành tẩu thiên hạ, khinh thường một phương.
"Cả ngày tham lam hưởng lạc, khi nào mới thành tài?" Nàng nhíu chặt lông mày.
"Ta không muốn thành tài nha, ta đã sớm nằm ngửa rồi, nếu không ta chạy đến trên núi mở cửa hàng làm gì? Trên đời này nhiều người tài ba dị sĩ như vậy, cũng không thiếu một người là ta."
Giang Kiều thoải mái nhàn nhã ăn xong một miếng cơm cuối cùng, tựa lưng vào ghế ngồi, thuận tiện nấc một cái.
Bạch Nguyệt Linh cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với cái câu nói này.
Thiên hành người giỏi, quân tử vì đó không ngừng vươn lên.
Thế nhưng người này, vậy mà chỉ muốn làm một phế nhân ngồi ăn rồi chờ chết.
Thật là chủ quan, mình tại sao lại tìm hắn làm người vệ đạo chứ.
"Ngươi không hiểu, người ở thời đại này tuyệt đại đa số đều chú ý tới đầu tư và hồi báo, vất vả khổ cực tu đạo 100 năm, kết quả vẫn dễ dàng bị một khẩu súng bắn ngã, khoản tiền mua bán lỗ vốn như thế này ai mà nguyện ý làm chứ? Nói cho cùng, vẫn là thời đại thay đổi rồi."
Giang phế Kiều lấy một cái tăm chậm rãi xỉa răng, nghĩ đến những miêu tả bên trong tiểu thuyết tu tiên quả thật là hại người rất nặng, không khỏi thì thầm hai câu, sau đó tiếp tục nói.
"Xã hội hiện đại người người an cư lạc nghiệp, người già có chỗ dựa, trẻ nhỏ có chỗ lớn, kẻ góa bụa cô đơn đều có người dưỡng, có thể vô ưu vô lự sống một cuộc đời, ai còn khiến mình mệt mỏi như vậy chứ."
Lông mày nhíu chặt của Bạch Nguyệt Linh chậm rãi buông ra, nàng thế mà lại quên mất, phàm nhân hai thế giới căn bản trải qua cuộc sống không giống nhau, một bên khổ, một bên vui cười, tâm cảnh tự nhiên khác biệt.
"Nhưng cho dù như vậy, ngày sau ngươi làm đồ ăn cũng không thể thêm nhiều dầu muối hay quá cay, còn nữa... Thứ có mùi thúi cũng không được ăn!"
"Vì sao?"
Bạch Nguyệt Linh nghĩ nửa ngày, ậm ờ phát ra một câu từ trong hàm răng.
"Ngươi thở đến ta."
Giang Kiều: "? ? ?"
"Không phục ta liền giật ngươi." Ánh mắt Bạch tiên tử vô cùng nghiêm túc.
"..."
Giang Kiều khóc không ra nước mắt, ô ô ô, không thể ăn ngon, vui vẻ lớn nhất liền không còn.
Cơm nước xong xuôi, thu dọn bàn ăn cùng phòng bếp, bây giờ không có bất kỳ sinh ý gì để làm, Giang Kiều vô cùng buồn chán bại liệt trên ghế dài, ôm đệm trong ngực xuất thần nhìn trần nhà.
Sau khi Phúc Lộc và Thọ Hi dần dần quen thuộc hoàn cảnh trong phòng khách, cũng bắt đầu mạo hiểm khắp nơi, chốc lát liền bò lên trên ghế sô pha, chốc lát lại nhảy tới nhảy lui trên người hắn, chạy xung quanh hai người chơi trò mèo trốn tìm.
"Buổi chiều thì sao? Ngươi muốn làm gì?" Bạch Nguyệt Linh hỏi hắn.
"Không có việc gì làm."
Giang Kiều gối đầu lên hai tay: "Thật ra mỗi ngày mở cửa tiệm cũng thật mệt mỏi, đúng lúc trong khoảng thời gian này coi như nghỉ ngơi."
Nghe hắn nói như thế, mí mắt Bạch Nguyệt Linh hơi co lại, kém chút nữa không nhịn được hành hung hắn một trận.
Người này cái gì cũng tốt, chính là không biết xấu hổ, vạn năm tháng qua, nàng chưa thấy qua công việc nào đơn giản dễ dàng hơn so với việc của hắn, đi làm chính là chơi trò chơi và thu tiền, chỉ như vậy còn kêu mệt mỏi?
"Thật ra ta đang suy nghĩ một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Giang Kiều thở dài một hơi: "Trong nhà không còn dư bao nhiêu lương thực nữa rồi, cũng không biết Tiên Nữ Phong còn cần phong bế bao lâu, ta đang nghĩ có nên về nhà trốn một hồi hay không, đợi chuyện này qua đi lại quay trở lại mở cửa tiệm."
"Nhà của ngươi... Ở trong thành?" Bạch tiên tử hỏi dò.
"Ừm, nhà cũ bị phá bỏ và dời đi nơi khác rồi, chính phủ bồi thường hai căn nhà, ba mẹ ta một căn, ta một căn, người bình thường vất vả khổ cực hơn nửa đời người khả năng mới mua được nhà ở, ta đần độn u mê liền có."
Giang Kiều vẻ mặt u buồn, dang hai tay ra nói: "Không còn áp lực sinh hoạt, tự nhiên cũng liền thất nghiệp trên động lực, chỉ là không muốn nghe ba mẹ từng giây từng phút lải nhải bên tai, cho nên ta mới chạy lên trên núi."
"Vậy... Ngươi đi theo cùng ta đi?" Hắn đưa mắt nhìn qua.
Bạch Nguyệt Linh im lặng không nói, nói thực ra, nàng có ấn tượng không tốt đối với bên trong thành thị, khắp nơi đều có camera, quá nhiều người, chướng khí mù mịt, môi trường ô nhiễm nghiêm trọng, Càng trọng yếu chính là, nàng không quá thích ứng cái rừng rậm sắt thép kia.
Nàng nhếch môi nói: "Ngươi tự đi đi, ta ở lại chỗ này, hơn nữa ta cũng không cần ăn cơm, dựa vào ăn mây nuốt khí là có thể duy trì sinh hoạt cơ bản, hoàn toàn không cần phải lo lắng."
Hô hấp Giang Kiều trì trệ, trong khoảng thời gian này hắn đã quen có nàng làm bạn trong cuộc sống, thật muốn chia ra hai nơi, cho dù tính chất chỉ là tạm thời, nhưng nội tâm của hắn vẫn là cự tuyệt.
"Khục, ta cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ta đã nói rồi, ta phải coi chừng ngươi... Tâm ma của ngươi, vì xã hội yên ổn, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục." Giang Kiều nghiêm mặt nói.
"Không phải ngươi nói trong nhà không còn lương thực nữa rồi sao?" Bạch tiên tử hỏi lại.
Giang Kiều không thèm để ý, cười cười: "Không sao cả, tìm thời gian vào trong thành một chuyến, mua những thứ cần mua về là được."
Bạch tiên tử do dự một lát, chậm rãi nói: "Thật ra không cần thiết phiền toái như vậy, nếu như ngươi muốn về nhà mà nói thì cứ việc trở về, ta đã bố trí cấm chế trong nhà, một khi tâm ma dám bước ra khỏi ăn nhà này, ta sẽ cưỡng ép tỉnh lại."
Nghe vậy, Giang Kiều không khỏi yên tâm lại, ít nhất không cần lo lắng khi mình nhiều lần cự tuyệt tâm ma, nàng liền không đợi kịp nữa mà cưỡng ép mị hoặc nam nhân khác.
"Ngươi đi đi, không cần phải quan tâm ta, ta không đi đâu cả, ở nơi này chờ ngươi trở về." Bạch Nguyệt Linh nghiêm túc nói.
Giang Kiều cảm thấy có chút đau răng, đã dùng hết lý do rồi, làm thế nào để giải thích cùng nữ nhân này đây.
Mình đúng là miệng tiện mà, tự nhiên lại đưa ra ý nghĩ phải về nhà.
"Ta trở về cũng không phải không được, chỉ là việc ngươi nhảy núi vẫn còn chưa có giải quyết, đoạn thời gian ta lo lắng còn có cảnh sát tìm tới tận cửa, ngươi biết rồi đấy, hiện giờ vấn đề này của ngươi huyên náo tới tất cả mọi người đều biết..."
Giang Kiều lén lút liếc mắt nhìn nàng, đi đến cầu thang: "Cứ như vậy đi, ta đi về, nếu như thật sự có chuyện gì ngươi liền gọi điện thoại cho ta, chỉ là bọn họ có chút không dễ ứng phó."
Bạch Nguyệt Linh do dự, nói tu tiên nàng còn được, luận đạo lí đối nhân xử thế nàng quả thật không biết xử lý.
"Giang Kiều, ngươi là người vệ đạo của ta, ta cho rằng hiện giờ có lẽ ngươi nên lưu lại."
Trong lòng người nào đó đại hỉ, bước chân bước xuống cầu thang lập tức ngừng lại.
"Được rồi, ngươi cũng đã nói như vậy, ta liền cố mà lưu lại giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt vậy."
Bạch Nguyệt Linh hoài nghi liếc mắt nhìn qua, tại sao nàng cứ cảm giác rằng hình như người này đang cố ý vậy?