"Không được."
Giang Kiều hầu như không chút do dự, trực tiếp cự tuyệt.
"Ta sẽ không giao ngươi ra, cũng sẽ không kêu ngươi rời khỏi, ngươi từ bỏ cái ý nghĩ đó đi."
Chọc ra một cái sọt lớn như vậy trong chỗ của hắn, sau đó chạy ra bên ngoài không biết sẽ chọc ra cái phiền toái gì, vì sự hài hòa và yên ổn của xã hội, hắn quyết định xả thân mình nuôi ma.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, ngươi đừng lèo bèo chuyện này nữa, ta sẽ không đồng ý, ta là người vệ đạo của người, việc phàm trần, ta nói là được."
Bạch Nguyệt Linh ôm Phúc Lộc Thọ Hi vào trong ngực, nghe ngữ khí chém đinh chặt sắt của hắn, há to miệng, những lời muốn nói cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài.
Giang Kiều đứng lên đi vào phòng bếp: "Giữa trưa ngươi muốn ăn chút gì không?"
Bạch Nguyệt Linh mở trừng hai mắt về phía hắn: "Linh ngư hấp, cửu bảo tiên mễ, bách nhưỡng liên hoa tương, ngọc lộ..."
"..."
Vẻ mặt Giang Kiều im lặng nhìn sang.
"Cố ý trêu ghẹo ta đúng không? Có bản lĩnh ngươi lấy nguyên liệu nấu ăn ra cho ta, ta sẽ cho ngươi biết trên đời này không có loại đồ ăn mà ta không biết làm! Đúng lúc ta cũng muón nếm thử tiên trân tột cùng có mùi vị gì."
"Đợi tu vi của ta khôi phục, những thứ này đều không đáng nhắc tới!" Bạch Nguyệt Linh nghiêm túc.
Nói xong, Giang Kiều không để ý tới nàng nữa, mình thích ăn cái gì thì làm cái đó, dù sao nàng cũng chỉ là hàng kèm theo ăn uống miễn phí.
Mở tủ lạnh ra, bên trong còn có một chút đậu cô-ve cùng với ớt xanh, hắn lại lấy một miếng thịt đông, giữa trưa liền ăn thịt băm ớt xanh, làm món đậu cô-ve cùng canh cà chua trứng.
Bạch Nguyệt Linh ôm Phúc Lộc tựa ở cạnh cửa nhìn hắn bận rộn: "Có muốn ta hỗ trợ hay không?"
"Ồ, ăn chùa uống chùa, lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy rồi?" Hắn cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục bứt đậu cô-ve.
"Ah...... Ừ." Bạch tiên tử hơi xấu hổ.
Không phải như vậy sao, từ khi nàng đến không chỉ không giúp một chút việc nào, ngược lại còn khiến cuộc sống của hắn rối loạn.
Trước nổ điện thoại di động, phòng bếp, thiết bị giám sát và điều khiển, còn để cho hắn tốn kém mua cho mình một đống đồ, hiện giờ càng hay, trực tiếp quấy nhiễu cả sinh ý của hắn luôn.
Đoạn đường sinh ý của người khác cũng giống như giết phụ mẫu của người ta vậy.
Đạo lý này, Bạch Nguyệt Linh không phải không hiểu.
Nhưng Giang Kiều một chút cũng không trách nàng, ngược lại còn trợ giúp cho nàng rất nhiều, cái tên phàm nhân này... Ừmm, đã có một chút chút quan trọng hơn ở trong lòng của nàng rồi.
Giang Kiều cầm một chút đậu cô-ve qua, dạy nàng nhặt rau như thế nào.
"Thứ này gọi là đậu cô-ve, bấm hai đầu góc giống như ta này, gân cũng phải tước đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới vị."
"Như vầy phải không?"
"Ừ, đúng vậy, thông minh."
Bạch Nguyệt Linh thoáng cái đắc ý, sinh hoạt phàm nhân hình như cũng không khó nha.
Hai con mèo nhỏ Phúc Lộc Thọ Hi đã chạy tới chơi góc đậu cô-ve trên mặt đất, nàng nhìn thấy bên mặt Giang Kiều, bỗng nhiên nói: "Giang Kiều, ngươi không cho ta đi, phải chăng sợ ta không trả tiền của ngươi?"
"Đây chỉ là một bộ phận trong đó." Hắn lẩm bẩm khô khốc giải thích nói.
"Một bộ khác phận thì sao?"
"Quốc gia phú cường, xã hội ổn định, ngươi là nhân tố không ổn định, ta nhất định phải trông chừng."
"Ý là, ngươi vẫn sợ ta tự mình một người làm xằng bậy bên ngoài?"
Giang Kiều nhẹ gật đầu: "Vấn đề tâm ma chính ngươi rất rõ ràng, bây giờ ngươi căn bản không giải quyết được, huống chi không phải ngươi cũng đã nói qua rồi sao, nếu như ngươi không cách nào trấn áp, cuối cùng liền để cho ta tới cảm hóa nàng."
"Xả thân nuôi ma?" Mặt mày Bạch Nguyệt Linh uẩn chứa ý cười.
Thần sắc Giang Kiều cũng cổ quái, hắn không khỏi nghĩ tới một chút tình cảnh, cảnh tượng nuôi ma hình như có chút hương diễm.
"Khục... Cái kia, nếu như cần thiết, cũng không phải là không thể được."
Hắn đỏ mặt, nhẹ giọng thì thầm một câu, tiếp đó bưng giỏ rau đi lại vào phòng bếp.
"Giang Kiều, có muốn ta giúp ngươi nấu cơm hay không?"
"Ngươi biết sao?"
Bạch tiên tử nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta có thể thử học."
"Đừng."
Giang Kiều nghĩ đến quá trình luyện đan trước đó, mặt lập tức đen lại: "Ta sợ ngươi lại làm cho phòng bếp nổ."
"A."
Bạch Nguyệt Linh trở lại phòng khách, đành phải đi chơi đùa với hai con mèo nhỏ.
Nàng chợt phát hiện, từ sau khi không còn thiên địa linh khí không cách nào tu luyện, thời gian không có việc gì rõ ràng so còn nhàm chán hơn so với bế quan tu luyện trước kia.
Khó trách phàm nhân giới này mua đi bán lại nhiều đồ vật giải trí khi nghỉ ngơi như vậy.
Giang Kiều thấy nàng thật sự nhàm chán, xoa xoa tay, đi tới cầm laptop mở ra.
"Nếu ngươi cảm thấy không có chuyện gì làm, liền chơi game thay ta đi, vừa hay thăng hạng."
Bạch Nguyệt Linh nhẹ nhàng gật đầu, cái trò chơi kia hình như cũng có chút ý tứ, điều khiển nhân vật ảo chiến đấu hoặc nhiều hoặc ít để cho nàng tìm về chút tôn nghiêm của Tiên Đế.
Kết quả là...
Giang Kiều nấu cơm trong phòng bếp, Bạch tiên tử điên cuồng giết chóc trong liên minh, trong phòng khách không ngừng truyền đến tiếng triple kill, không thể ngăn cản, vượt qua cả âm thanh của trò chơi.
Hắn đột nhiên cảm thấy, mình không phải đang làm trễ nải một nhà vô địch thế giới quật khởi đấy chứ?
Không sai biệt lắm hơn nửa giờ sau, Giang Kiều bưng hai phần đồ ăn một chén canh lên bàn, Bạch Nguyệt Linh đúng lúc đánh xong ván game thứ hai, lấy chiến tích giết 23 chết 0 hỗ trợ 4 giành được MVP, thuận lợi tăng lên sắt III.
"Cứ tiếp tục chơi như vậy, lên rank Vương Giả cũng không phải là mộng." Giang Kiều cảm khái nói.
"Vương Giả là ai? Tại sao phải lên trên gã?" Bạch tiên tử hỏi lại.
"Ách... Là đẳng cấp cao nhất của trò chơi này, ngươi có thể lý giải thành là cảnh giới cao nhất khác biệt với người bình thường."
"Rất mạnh sao?"
Hắn hết sức nghiêm túc gật đầu: "Mạnh phi thường, so sánh ra thì đám địch nhân ngươi vừa giết kia chỉ là một đám đám ô hợp! Thao tác của bọn họ, tốc độ phản ứng, đều có thể nói là tồn tại cực hạn của thế giới."
Bạch tiên tử bị hắn nói kích động: "Làm thế nào mới có thể gặp gỡ bọn họ? Ta muốn gặp mặt một lần."
Giang Kiều suy tư một lát.
"Biết thang thông thiên không? Đám người này liền đứng ở trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp, ngươi chỉ cần từ nhất giai đánh lên, khi đến cái đẳng cấp nào đó, tự nhiên có thể gặp bọn họ."
Bạch Nguyệt Linh như có điều suy nghĩ, gật đầu.
"Vấn đề này sau này lại nói, Vương Giả cũng không phải dễ lên như vậy, hiện giờ ăn cơm trước đã."
Giang Kiều bày đũa sạch, nàng ngồi đối diện, nhìn đồ ăn cực kỳ nhiều mỡ trước mặt, khẽ nhíu mày, mùi vị không tốt lắm, trái lại còn có chút nức mũi.
"Sao đấy? Không hợp khẩu vị?"
"Mùi dầu quá nặng, vừa mặn vừa cay, ăn nhiều, không thích hợp trường sinh."
Bạch tiên tử nhìn Giang Kiều, ánh mắt nghiêm túc: "Về sau ngươi không thể ăn những thứ thức ăn này, cần phải tương tự giống ta, trai giới thanh đạm, thân thể mới có thể an khang, sống được lâu dài."
Giang Kiều không khỏi liếc mắt, gắp một phần thịt băm ớt xanh đút vào trong miệng, lại vui vẻ và một miệng cơm.
"Đạo lý ta cũng hiểu, nhưng ta là động vật ăn thịt, không phải người xuất gia, tại sao phải ăn cỏ cả ngày như con thỏ."
"Không tiếc thân thể, ngươi sẽ chết."
Giang Kiều mặt không cảm xúc nói: "Lần trước ngươi nói ta có thể sống 90 tuổi, ta đã rất thỏa mãn."
Hô hấp của Bạch Nguyệt Linh trì trệ, người này tại sao dầu muối đều không ngấm, cứng mềm không ăn, biết rõ rằng đây là tập tục xấu, còn không biết thay đổi.
Làm người vệ đạo của mình, lại không chịu vươn lên như vậy.
Nàng có chút tức giận.
Bạch Nguyệt Linh hít sâu một hơi, giống như là hạ xuống quyết tâm nào đó.
"Ngươi không phải vẫn muốn học tu tiên sao? Ta dạy cho ngươi."