• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xế chiều, Giang Kiều lướt Weibo để xem phần tiếp theo của sự kiện người nhảy núi, Bạch Nguyệt Linh lại tiếp tục vào trong game liên minh chém người, một đường thắng liên tiếp, tài khoản Giang Kiều thuận lợi bò từ bậc sắt bò tới bậc đồng.

"Chậc chậc chậc, không hổ là tiên tử, mắt lợi hại, kiếm lợi hại."

Hắn thô sơ giản lược nhìn qua chiến tích một chút, vài trận thua đều là vì bị cấm Yasuo, trong lòng suy nghĩ, phải chăng nên dạy nàng chơi những con tướng khác.

"Mọi người cứ chạy vào lưỡi kiếm của ta."

Nàng vươn vai giãn người, vẻ mặt cao thâm mạt trắc nói ra câu thoại của Yasuo.

"Không tệ không tệ, đã hiểu được đạo của vị kiếm tiên kia rồi."

Giang Kiều bỗng nhiên muốn nhìn bộ dạng nàng áo trắng bồng bềnh, tay cầm Tam Xích Thanh Phong.

"Ánh mắt ngươi đang nhìn vào đâu đấy?"

Bạch Kiếm Tiên trừng mắt quét qua, khép song chỉ lại thành kiếm, nhanh như tia chớp đâm thẳng tới cổ họng của hắn.

Giang Kiều căn bản không kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, kiếm chỉ lập tức ngừng ở trước cổ của hắn, lúc này mồ hôi lạnh từ dưới làn da mới chậm rãi chảy ra toàn thân.

"Còn dám có bất luận ý tưởng tà niệm nào, ta liền một kiếm đâm chết ngươi."

Giang Kiều không khỏi quắt quắt miệng, mới qua một đêm liền đối đãi với hắn như vậy, tại sao tối hôm qua lúc cưỡng hôn hắn lại không nói như thế?

Hắn giả vờ trấn định đẩy ngón tay của nàng ra: "Ngươi nghĩ đi nơi nào đấy, ánh mắt của ta rõ ràng là tán thưởng, hơn nữa, cho ta mười cái lá gan, ta cũng không dám nha."

"Hừ, tin rằng ngươi cũng không dám."

Nàng nhìn Giang Kiều, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Người tu đạo phải vứt bỏ tạp niệm, thanh tâm quả dục, như thế mới có thể chứng nhận bản thân, không sinh ra tâm ma."

"Ừ ừ, sắc tức thị không, không tức thị sắc, ta hiểu." Giang Kiều gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Sắc tức là không, không tức là sắc...

Bạch Nguyệt Linh nhiều lần cân nhắc lại hai câu này.

"Ý cảnh rất cao, nếu như ngươi ở Tử Vi Tinh, một khi bước lên tiên lộ, trong vòng ngàn năm nhất định thành đại năng."

Nàng nhìn về phía Giang Kiều: "Còn nữa... Có phần tiếp theo hay không?"

"Có ngược lại là có..."

Giang Kiều kịp phản ứng, hắn thuận miệng nói hai câu chẳng lẽ liền trở thành vô thượng pháp môn? Chỉ là, cái này hình như là Bát Nhã Ba La Mật Đa tâm kinh của Phật môn mà.

"Niệm tới thử nghe một chút."

Giang Kiều ngồi ngay ngắn, rung đùi đắc ý, bắt đầu niệm kinh: "Quán Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách, xá lợi tử, sắc bất bị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị."

"Hết rồi?"

"Ừ, hết rồi."

Giang Kiều vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, khi còn bé hắn xem Tây Du Ký, chỉ nhớ rõ câu lời kịch này.

"Nghe như là chân kinh của Phật môn, thành tâm niệm tụng, có thể trừ khử dục vọng trong lòng, vô cùng bất phàm." Nàng nhẹ giọng tự nói.

Giang Kiều tâm niệm vừa động, nghĩ đến đại tỷ tỷ tâm ma áo đỏ vẻ mặt tức giận kia, không khỏi thốt ra: "Có thể trấn áp tâm ma của ngươi hay không?"

Bạch tiên tử lắc đầu: "Không được, từng có Đại Phật đắc đạo khu trừ tâm ma cho ta, kết quả đã bị cắn trả, ngược lại bỏ Phật thành ma."

Trên mặt Giang Kiều tràn ngập kinh ngạc, tâm ma này cuối cùng có thực lực quỷ quái gì, mạnh như vậy sao? Còn tưởng rằng kinh Phật có thể hữu hiệu, nếu không một đống lớn chân kinh trên mạng, đảm bảo có thể để cho nàng xem đủ.

"Được rồi, không nói cái này nữa, chuyện của ta... Hiện giờ bên ngoài nói như thế nào?"

Bạch Nguyệt Linh không khỏi có chút khẩn trương, lúc còn trên Tử Vi Tinh tràng cảnh gì mà nàng chưa thấy qua, Vực Ngoại Thiên Ma gặp nàng cũng chỉ có thể bỏ chạy, kết quả rơi xuống giới này liền lo lắng phải chăng mình đã gây ra họa.

"Công an cơ quan ban bố tin tức mới nhất, địa thế Tiên Nữ Phong hiểm trở, cây cối rậm rạp, trước mắt còn chưa tìm được thi thể người nhảy núi, cảnh sát đang phối hợp với bảo an cảnh khu gia tăng phạm vi tìm kiếm." Giang Kiều nói.

"Bọn họ không tìm được." Bạch tiên tử chậm rãi lắc đầu.

Nghe vậy, Giang Kiều liếc mắt: "Đúng vậy, người nhảy núi hiện giờ đang êm đẹp ngồi ở chỗ này, bọn họ làm sao có thể tìm được."

Ngữ khí của Bạch tiên tử ngừng lại một chút, gương mặt lạnh lùng chầm chậm biến thành màu đỏ.

Giang Kiều không khỏi nhìn nhiều thêm chút, không biết vì sao, hắn rất thích xem bộ dạng lành lạnh của nàng lộ ra cảm giác ngượng ngùng.

"Thế nên, ngươi đã thấy được chưa, bởi vì ngươi hành động không suy nghĩ, cho nên bây giờ đã đã lãng phí không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, không công chiếm dụng bao nhiêu tài nguyên công cộng, giờ ta hỏi ngươi, có thấy áy náy hổ thẹn hay không?"

"Ừ, hổ thẹn, thực xin lỗi." Bạch Nguyệt Linh cắn cắn bờ môi.

"Ngươi nói những thứ này với ta cũng vô dụng, bây giờ cảnh khu đã bị đóng để chỉnh đốn và cải cách, một đống lớn nhân viên công tác phải ở nhà chờ sắp xếp việc làm, bọn họ có khả năng là chồng của người khác, phụ thân của hài tử, cần phải nghiêm túc nuôi sống gia đình của mình, nhưng giờ lại chỉ có thể cầm được tiền lương căn bản, đối với người lao động tầng dưới chót mà nói, đây mới là thống khổ nhất, bởi vì một trận tai họa bất ngờ vô duyên vô cớ, thậm chí còn có khả năng phải bỏ việc." Giang Kiều thở dài một hơi.

Bạch tiên tử rủ mí mắt xuống: "Nhưng ta cũng không gặp chuyện không may, nếu như bọn họ không tìm được thi thể, không phải rất nhanh sẽ bỏ qua sao?"

"Không."

Giang Kiều chỉ vào lá cờ treo trên cột điện ngoài cửa sổ, trong mắt sáng ngời có thần.

"Đây là một quốc gia lấy dân làm gốc, bởi vậy sống không thấy người, chết không thấy xác sẽ một mực tiếp tục tìm kiếm, thời gian kéo dài bao lâu thì ta cũng không rõ ràng, có lẽ là 1 tháng, cũng có lẽ là 2 tháng, nói tóm lại, những người đáng yêu thế này, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, mọi người quan tâm chuyện đó, người nhà người chết cũng tràn đầy hy vọng đối với bọn họ."

Giang Kiều thu hồi ánh mắt nhìn nàng: "Nếu như đần độn, u mê chết đi, nhưng lại ngay cả tên cũng không có để lại, thậm chí không biết người chết là ai, ngươi không cảm thấy chẳng phải rất kinh khủng sao?"

Bạch Nguyệt Linh nhiều lần xiết chặt nắm đấm sau đó lại thả ra, ngữ khí nặng nề: "Thực xin lỗi, gây phiền toái lớn cho các ngươi rồi."

"Nhưng cái này cũng không phải là điều trọng yếu nhất."

Bạch tiên tử nghi ngờ.

"Ngươi cả ngày tu tiên không để ý tới tục sự, có lẽ không biết giờ phút này những lời đồn đãi nhảm nhí đã bay đầy khắp trời rồi."

Giang Kiều mở Weibo ra đọc từng cái bình luận.

"Có người nói là cảnh khu cấu kết cùng với ngành nơi đó, nếu không biết rõ địa điểm nhảy núi, tại sao đã trôi qua lâu như vậy vẫn không tìm được người chết, cũng có người nói chỗ dựa phía sau cảnh khu rất lớn, cứng rắn đè lại chuyện này, không cho chuyện này lên men, còn có người ra mặt nói nữ nhi của họ mất tích trên Tiên Nữ Phong, rất giống cùng người trong video, muốn tìm cảnh khu đòi câu trả lời..."

Bạch Nguyệt Linh nghe mà trợn mắt há mồm.

"Cái này không phải là nói dối sao?"

"Đúng, chính là nói dối, hoặc là nói, gọi là ké fame, chỉ cần có chủ đề, có người xem, bọn họ sẽ có tiền lời, có tiền cầm, đương nhiên đây là trái pháp luật, nhưng có ai quan tâm đâu?"

Giang Kiều đắng chát cười một cái: "Cho nên những ngươi kia mới càng ra sức đi kiếm, bởi vì như vậy mới có thể chứng minh sự trong sạch của bọn họ, nhưng bọn họ không biết, cho dù tìm hết Tiên Nữ Phong, cũng căn bản không tìm được thi thể của ngươi."

"Vậy không có cách nào giải quyết sao?"

Giang Kiều lắc đầu: "Không có, trừ phi ngươi ra ngoài tự thú, thế nhưng một khi dạng thân phận của ngươi bại lộ, căn bản không cách nào đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Bạch Nguyệt Linh trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói: "Cái thế giới này của các ngươi thật phức tạp."

"Cái này gọi là lòng người khó dò, trong xã hội hiện đại, tin tức trên internet thật thật giả giả không ai nhìn thấy rõ ràng, có lẽ ngươi cảm thấy những lời người khác nói là chính xác, nhưng có khi một giây sau liền bị lật ngược vả thẳng vào mặt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK