Nửa đêm, Giang Kiều bị mắc tiểu nên tỉnh lại, nhưng mùa đông không có lò sưởi, lại là trên núi, những cơn gió thổi qua bên ngoài cửa sổ giống như tiếng gào khóc thảm thiết, hắn thật sự không muốn rời giường.
Lật người không cẩn thận nhìn thoáng qua, phát hiện khe cửa lộ ra ánh sáng.
Hắn sờ sờ điện thoại đặt ở bên cạnh gối, nhìn thời gian một cái, vừa qua rạng sáng 3 giờ.
Đã trễ như thế này, nữ nhân kia còn chưa ngủ, tu tiên sao?
Không phải là lại nửa đêm nhảy qua ban công đi ném đồ bỏ đi sau đó không có cách nào lên lầu đấy chứ?
Không lên được là việc nhỏ, bỏ lỡ bảo bối là chuyện lớn.
"Không được, vẫn phải đi xem."
Mặc vào chiếc áo ngủ lông xù, Giang Kiều kéo cửa ra, thấy Bạch Nguyệt Linh chỉ mặc một tầng lụa mỏng hoa mỹ màu đỏ ở bên ngoài, ngồi trên ghế dài, hình như đang xuất thần.
Nghe thấy động tĩnh, nàng quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn thoáng qua: "Giang Kiều đúng không? Ngươi tới đây."
Hắn có chút lờ mờ, không đúng, giọng điệu kèm theo sự nghi ngờ của ngươi là như thế nào?
"Có chuyện gì thế?" Giang Kiều ngáp một cái, đứng trước mặt nàng.
"Cái thứ đồ chơi gọi là computer kia hình như không tệ, cầm ra cho ta xem một chút." Thanh âm đạm mạc lạnh lùng, có chút bất cận nhân tình.
Giang Kiều khẽ nhíu mày: "Ngươi làm sao vậy?"
"Om sòm! Kêu ngươi đi ngươi liền đi!"
Giọng nói âm lãnh khiến cho da đầu Giang Kiều có chút run lên, từ trong thần sắc lạnh lùng tựa hồ nhìn thấy một ma đầu lãnh huyết, mang theo tà tính.
Nữ nhân này có chút không bình thường.
Không đúng, nàng lấy bộ quần áo trên người này ở đâu ra?
"Được, cho ngươi, mật mã mở máy là ‘bachngocsach.vip’, lại nói, có phải người tu tiên các ngươi đều không ngủ được không?" Giang Kiều lấy laptop ra đưa cho nàng, "Ta đi vệ sinh, sau đó ngủ tiếp đây."
Hắn vừa mới quay người, đã bị một cỗ lực lượng kéo lấy cổ, sau đó bị ném ở trên ghế dài.
"Này, ngươi muốn làm. . ."
Lời còn chưa nói hết, Bạch Nguyệt Linh liền bỗng nhiên cúi người, gần như dán lên gương mặt của hắn, ghé vào lỗ tai hắn, truyền ra âm thanh mềm nhũn.
"Giang Kiều, ta bây giờ xinh hơn, hay là ta thanh thanh lãnh lãnh kia xinh hơn?"
Sợi tóc sáng mềm đen như chì quất vào mặt, một mùi thơm thấm vào ruột gan chui vào trong lỗ mũi, Giang Kiều vừa muốn phản kháng, hai tay liền cứng ngắc ngừng giữa không trung.
Nữ nhân này phát bệnh thần kinh gì vậy?
Lúc thì lãnh ngạo, lúc thì lại giống như làm nũng?
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Bạch Nguyệt Linh chống tay đứng dậy, nhẹ nhàng cười yếu ớt, lông mày lá liễu hơi trầm xuống, giống như tăng thêm vô tận mị lực.
Nàng xoa mặt mình, chậm rãi lấy tay vén sợi tóc rủ xuống ra sau tai, khóe miệng cong lên, nhìn chằm chằm con mắt của hắn, dường như tràn ra một làn thu thủy.
"Ta xinh không?"
Giang Kiều gật đầu, tim không khỏi tăng tốc đập.
"Xinh như thế nào?"
"Hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành."
"Vậy ngươi. . . Có thích hay không?"
Nàng dùng ngón tay trượt qua trên mặt Giang Kiều, chậm rãi cởi xuống quần áo choàng ở phía ngoài, lộ ra nửa đầu vai trắng như tuyết, thái độ này, xinh đẹp mà mị hoặc, không chút giống bộ dạng không nhiễm một hạt bụi, thanh tâm quả dục như nàng ban ngày.
Giang Kiều đã kịp phản ứng, Bạch tiên tử đây là đang câu dẫn hắn?
Không sai! Không bình thường! Rất không bình thường!
Quần áo không muốn mặc nữa liền lập tức đi vứt đi trong đêm, cửa tiệm nội y còn không dám tiến vào, nhưng hiện giờ lại đang ngả ngớn ở trước mặt hắn?
"Không phải là ta lại chọc vào chỗ nào của ngươi rồi chứ? Nếu như ngươi muốn giật điện ta, cũng không cần phải thăm dò phẩm tính của ta."
Giang Kiều giơ hai tay lên đầu hàng: "Ta chỉ là nửa đêm mắc tiểu, không hề có những cái ý nghĩ lung tung rối loạn khác đối với ngươi."
"Thật sự không có? Bây giờ Bạch tiên tử danh chấn thiên hạ đang ở trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn âu yếm?"
Nàng lẳng lơ kéo áo một bên vai kia xuống, mắt như hoa đào, trong giọng nói mang theo mị hoặc.
Hô hấp của Giang Kiều không khỏi trở nên dồn dập.
"Ngươi. . . Ngươi là ai?" Hắn ngừng thở cứng ngắc hỏi.
Tính cách một người không thể nào chuyển biến lớn như thế, Bạch Nguyệt Linh cũng không thể nào vì thăm dò phẩm tính của hắn mà làm ra hi sinh lớn như vậy.
"Ta không phải là ta sao? Trên thế giới này chỉ có một Tiên Đế, cũng chỉ có một Bạch Nguyệt Linh."
Nàng nhẹ nhàng cười một cái, khóe mắt như có mị ý, ngón tay kéo lấy áo ngủ lông nhung của Giang Kiều: "Lúc trước ta sống quá mệt mỏi, mua danh chuộc tiếng, ra vẻ đạo mạo, hiện giờ ta chỉ muốn tận hưởng lạc thú trước mắt."
"Chỉ cần ngươi chịu gật đầu, Bạch tiên tử sẽ là của ngươi, giải phóng nhân tính, song túc song tê, há không vui sao? Quên nói với ngươi, thân thể của ta vẫn còn hoàn bích đấy."
Giang Kiều hít một hơi thật sâu: "Không, ngươi không phải là nàng."
"Ồ, không ngờ rằng ngươi thế mà đã nhìn ra." Bạch Nguyệt Linh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Nhưng mà, vậy thì như thế nào? Đàn ông các ngươi không phải đều thích túi da đẹp mắt, không hề quan tâm tới linh hồn bên trong sao? Nếu như đổi nguyên thần của nàng với một con chuột, vậy ngươi thích con chuột có bộ dáng Bạch Nguyệt Linh, hay là thích tiên tử chiếm cứ thân thể con chuột?"
Bạch Nguyệt Linh dùng ngón tay xoay vòng quanh tóc của mình, sắc mặt kiều mị nhiều hơn một tia mỉa mai.
"Cái này không giống nhau." Giang Kiều hàm hồ nói.
"Có cái gì không giống nhau? Huống chi hiện giờ người nắm giữ cỗ thân thể này là ta cũng tức là nàng, buông lỏng tâm thần, để cho ta và ngươi cùng nhau cộng phó với trời cao phía trên, thể nghiệm cảm giác phiêu phiêu dục tiên."
"Nàng ở nơi nào? Ngươi đoạt xá thân thể của nàng?"
Giang Kiều nghiến răng hỏi, rõ ràng mấy tiếng trước hai người còn êm đẹp nói chuyện phiếm, bây giờ mới qua bao lâu, đã liền đổi thành một người khác.
Tuy rằng người kia không có việc gì liền giật điện hắn, nhưng hắn từ đáy lòng càng có khuynh hướng với tiên tử không nhiễm trần thế hơn, chứ không phải là vị ma nữ yêu dị tà mị trước mắt này.
"Ta vừa mới nói rồi, ta chính là nàng, nàng chính là ta, ở sâu bên trong nội tâm mỗi người đều giam giữ một con ác ma, mà ta chính là mặt hắc ám nhất trong nội tâm của nàng."
Nghe ra là tâm ma, Giang Kiều thở dài một hơi, nếu như là tâm ma có lẽ còn có thể tự mình khôi phục thanh tỉnh, nhưng nếu như là đoạt xá, quỷ mới biết bây giờ linh hồn nàng là cái thứ gì.
Bạch Nguyệt Linh giơ ngón tay lên nhẹ nhàng ma sát gương mặt của hắn: "Ngươi biết không, càng là thanh tâm quả dục, càng khó lòng kìm được tâm ma, bây giờ ta, chỉ muốn sống ở thời điểm này, tận hưởng lạc thú trước mắt, có cái gì không đúng?"
"Cho nên. . ."
Nàng dùng ngón tay cầm lấy cổ áo Giang Kiều, chậm rãi cởi xuống, âm thanh mị hoặc không ngừng chui vào trong lỗ tai Giang Kiều.
"Đến đây đi, ta cho phép hết thảy si tâm vọng tưởng của ngươi đối với ta, bắt lấy ta, chính là bắt lấy tương lai, Giang Kiều, đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng, ngươi còn muốn lãng phí bao nhiêu tiền nữa?"
"Không được không được không được!"
Giang Kiều dùng sức lắc đầu, nếu như đêm nay hợp thể cùng nàng rồi, đợi sau khi nàng tỉnh lại phát hiện chân tướng, không phải liền tát một cái chụp chết hắn?
Hắn dùng sức trở mình, lăn từ trên ghế sa-lon xuống, Bạch Nguyệt Linh dẫm một bước ở mặt của hắn, chân nhỏ bọc lấy lụa mỏng màu đen hơi dùng sức, khí chất quyến rũ xinh đẹp lập tức biến đổi, tràn ngập lãnh ý.
"Bổn tọa yêu cầu cũng dám ngỗ nghịch, ngươi muốn chết sao?"
"Nếu như ngay từ đầu ngươi đã không muốn giết ta, khẳng định còn có điều cố kỵ với nàng, hoặc là nói, ngươi lựa chọn ban đêm mới ra ngoài, hoàn toàn biểu lộ ngươi còn có rất nhiều hạn chế trên người, nếu như bây giờ ngươi động thủ với ta, nàng nhất định sẽ bừng tỉnh đúng không?"
Giang Kiều khó khăn nói, hơi nóng xuyên thấu qua lụa mỏng, kích thích chân của nàng, có chút ngoài ý muốn là, ngửi qua chân này rõ ràng không thúi, còn có một loại mùi thơm nhàn nhạt.
Bạch Nguyệt Linh híp mắt, phàm nhân này thật thông minh, mới vừa vặn tiếp xúc liền suy đoán ra bảy tám phần trạng thái của nàng bây giờ.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, thu hồi chân nhỏ, phất tay áo, trở lại trở về gian phòng của mình.
"Ta chờ ngươi, chờ ngươi để cho nàng sa đọa, ta rất chờ mong nhìn thấy cái ngày mà tiên tử rơi xuống phàm trần."
. . .