Trở lại chuyện lão đồng Mai Hào tróc yêu. Sau khi được sự trợ giúp của “nhà Thánh” đã tìm ra được tung tích của Ú thiếu gia, bị chó tinh chiếm ngự thân xác. Vẫn câu nói “Không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngáo” trong lúc lão đồng Mai Hào triệu Ngũ Hỗ nhập thân, dồn tâm sức thu phục chó tinh, cả đám đồng lính ba phần hồn bảy phần vía bay mất dạng, không tập trung hát chầu văn phò trợ cho lão đồng, miệng cứng tay run, tự “bóp…đồng đội” làm suýt chút nữa là lão đồng chết vì bị chó tinh cắn.
Thế mới nói, trong lúc nguy nan chỉ có tin tưởng vào bản thân mà thôi, lão đồng Mai Hào nổi xung thiên chửi như tát nước vào mặt bọn đồng lính. Mãi nhắm mắt ngửa cổ la mắng, chợt nghe thấy một âm thanh leng keng, vừa như chuông đồng, vừa như tiếng nhạc du dương, âm trầm xa vắng, hồn bỗng lâng lâng, định hướng lại thì ra trên cao kia có một hình ảnh mờ ảo, một cô bé khoảng hơn mười tuổi, mái tóc rối tung, che hết một bên gương mặt, tay cầm một vật dài khoảng cánh tay, vuông vức, màu sắc kì lạ phát ra ánh lân tinh khi trắng khi đen, lại còn âm thanh phát ra mang theo một sức mạnh quá khiển tà phạt yêu, chỉ những người có đạo hạnh cao như lão đồng Mai Hào thì mới cảm nhận được. Nhưng chỉ một cái chớp mắt, hình ảnh ma mị kia không còn nữa, lão đồng Mai Hào chớp nháy liên tục đôi mắt cũng chả hiểu ra làm sao, tự nghĩ hay là mình nhìn gà hóa cuốc, bao năm trôi qua lão đồng vẫn còn ám ảnh cái chuyện xưa kia chăng? ...
Chuyện Ú thiếu gia được lão Thầy đồng Mai Hào đích thân ra tay trừ họa, cho lão được thêm không ít uy danh, danh tiếng đồn xa trăm dặm.
Về phần Cụ Lý, sau khi con trai cưng mình được lão đồng Mai Hào cứu cho một mạng, xem lão đồng là ân nhân cả đời. Ngay hôm sau cung cung kính kính đem đồ lễ tới tạ ơn, ngựa xe xếp thành hàng dài, trên có các loại ngũ quả, bánh trái nhang đèn, thịt rượu có đủ cả không thiếu thứ gì, tiền bạc, vòng vàng chuẩn bị không ít, lại còn mời thêm thầy lang tiếng tăm đến trị bệnh cho cái “cửa hậu” của lão đồng bị Ú thiếu gia xơi tái khi chó tinh nhập vào.
Khi một đoàn ngựa xe quà cáp bổng lộc đến bên vách núi heo hút tại hang Trấn Quỷ, thấy một điện thờ nhỏ bé đến đáng thương, mái đền nhỏ ngói vảy cá thủng lỗ chổ, rêu phong phủ lối, ngôi chính điện ở giữa, chếch qua bên trái có một mái nhà ba gian dùng làm nơi ăn chốn ở, Cụ Lý cũng đã qua không biết bao nhiêu phủ điện tư gia giàu có nghèo có, nhưng không ngờ lại thấy cảnh này tại một nơi ở của một vị sư đồng uy danh, ai tại thành Thái Nguyên này, khi nghe nhắc tên không ai không đưa ngón tay cái lên tán thưởng.
Khi bước vào trong nhà thì thấy lão đồng Mai Hào nằm đó, bộ dáng nằm sấp trên chiếc phản gỗ chổng mông lên trời, không chổng sao được, nghĩ mà xem cái “bàn tọa” cũng có ít, chẳng khác nào tay chân, bị mất một mảng thịt to, đi tới lui nó cạ vào thì đau, ngồi không xong, nằm ngửa chẳng được, đến đi ị cũng khó khăn, mỗi lần đi đại tiện đối với lão đồng Mai Hào như cực hình thời trung cổ, chưa kể hôm nào lão bị “bón” mà xem, tiếng la hét khi lão “vận nội lực” hóa kiếp cho đám “ngũ cốc” trong bụng vang xa nghìn dặm, đến chim bay thú tán chứ chẳng chơi. Chính vì thế lão đồng Mai Hào chỉ dám ăn ít uống nhiều, húp cháo loãng, hy vọng vết thương mau lành để được như xưa.
Cũng vẫn câu “Phật đồ ma – Đạo hàn ma” lão đồng Mai Hào trong lúc tróc yêu tinh chó, cơn đau phát tác nào nghĩ ngợi gì, dùng “Thiền Động” triệu Đức ông Hưng Thịnh đại tướng, một trong lục bộ đại tướng Trần – Triều ốp vào dùng Lục Tiền Bạo Phong đánh cho tan hồn nát phách, không còn có thể luân hồi. Chính vì thế lão đi vào vết xe đổ của Sư Công mình, phạm vào luật nhân quả, bị quả báo cả đời đến sống đi chết lại, chuyện này kể sau đi.
Cụ Lý thấy cảnh này thì nước mắt rưng rưng, thương cho thân phận của ân nhân, đến bên quỳ xuống mà nói: “n sư, nay vì chuyện của gia đình con mà Thầy xuống tay cứu giúp, không màng thân thể, con ngàn lần vạn tạ, nhất quyết từ nay xem ân sư như người trong nhà. Hiếu kính trọn đời, chết cũng cho con cho cháu bày bài vị cúng đến mai sau... huhuhu”
Lão đồng Mai Hào thở dài, cố gắng gượng dậy, nhưng xem ra rất khó khăn, nên miễn cưỡng xin được nằm sấp mà hầu chuyện với đại gia Lý Thị Lê. Ai cũng biết Cụ Lý một thân giàu có, tại Phủ Đồng này, nhà chẳng có gì ngoài điều kiện, lại có mối quan hệ rất rộng trên tướng dưới quan, nếu được chiếu cố chắc chắn sau này không lo cái ăn cả đời, hy sinh một tí thịt ở mông đít xem ra cũng đáng, lòng lão đồng Mai Hào cảm thấy an ủi phần nào. Sau đó Lý đại gia kêu gia nô mang lễ vật vào cho lão đồng Mai Hào, đến tiền bạc, vòng vàng cũng đặt trước mặt, xin kính dâng tạ ơn.