Mai Hào xướng tích đến say sưa, xuất quỷ nhập thần, khua tay múa chân, nhân vật nào cũng thể hiện rất có hồn, tất cả mọi người xung quanh như cuốn vào câu truyện, đến lúc hấp dẫn, mọi người vươn cổ trợn mắt, vểnh tai lắng nghe, há mồm không ngậm lại được, thì tự dưng anh ta ngưng lại không kể tiếp hỏi ai không bức xúc.
Thấy Mai Hào quay bước, liền xúm lại quây xung quanh không cho đi, tranh nhau nói: “m sai hành gia! hôm nay nếu ngài quyết tâm bỏ đi, thì chính là gây ra điều vô tâm ah! , ngài xem cả đám bọn tôi vì câu chuyện ngài kể mà có thể đêm nay mất ngủ, lại đi ra đi vào đánh gà đuổi chó, chẳng lẽ ngài tàn nhẫn thế sao? Liệu chủ mỏ đá Văn Tứ có tàn nhẫn xuống tay giết đứa nhỏ kia không? Nếu không giết thì làm sao có thể tránh kiếp nạn này? Chi bằng mỗi người chúng tôi đây góp thêm một ít, ngài kể hết cho xong chứ?”
Mai Hào trong lòng thầm đắc ý, ngày đầu tiên khai trương đã thành công như vậy, kết quả nói lên tất cả, phen này ta đã lãnh hội được xướng tích, từ nay có thể ung dung mà ăn bát cơm này. Tất nhiên chuyện xướng tích hôm nay không thể kể ra hết, bằng mai lấy gì kiếm cơm ăn. Nên ngâm nga mấy câu hát của lão Nguyễn Dinh:
“Hoàng hôn từ lâu đã tắt
Ánh sao còn đợi ánh trăng
Câu chuyện hôm nay xin dừng lại
Hẹn gặp ngày mai tại chốn đây...”
Trong nhóm có người đã từng nghe lão nghệ nhân Nguyễn Dinh xướng tích khi trước, hoài nghi nói với Mai Hào: “Há đây chẳng phải là câu hát của lão nghệ nhân đến từ đất Gia Định kia sao? Lão ta chưa kể hết đầu đuôi câu chuyện, đã thu tiền, sau đó biệt tăm biệt tích, có phải ngài đây cũng như lão ta, hôm sau không đến thì chúng tôi phải làm sao?”
Mai Hào cười nói: “Các vị người ta là từ phương xa tới, cũng được xem chỉ là khách qua đường, còn tại hạ đây là người nơi này. Chén cơm hôm nay các vị nuôi sống tôi, nhất quyết tôi không quên ơn, ngày mai nhất định tôi sẽ đến để hầu chuyện các vị, nếu tôi không đến há chẳng phải là con rùa rụt cổ sao?”
Dứt lời quay lại hành lễ, rẽ đám đông nghênh ngang rời đi. Về nhà trọ rửa mặt thay y phục, ra tìm mua mấy món ngon, ăn cho đã thèm bấy lâu, nào gà nướng, vịt tiềm, thịt quay, cá kho, mỗi thứ một món, dọn ra đầy bàn, ăn đến trời đất quay cuồng, thiên địa đảo điên, chỉ hận không mọc thêm cái bao tử chứa thức ăn, ăn đến căng cứng da bụng, lê lết cái thân về, cúi xuống cởi giày cũng không được, mặc nhiên nằm phịch xuống ngủ, mắt nhắm mà miệng vẫn cười…...
Sáng hôm sau, Mai Hào thức dậy muộn, sực nhớ đến công việc hôm nay phải làm, vội ăn điểm tâm, hóa trang thay y phục, nhanh chân bước đến nơi xướng tích. Từ xa đã thấy lố nhố hơn chục người đứng ở đó chờ sẵn, không biết tự bao lâu. Mai Hào mừng thầm trong bụng, hít một hơi lấy lại bình tĩnh, giữ tư thế ung dung, mở quạt giấy phe phẩy, từng bước chậm rãi đến, chắp tay hướng mọi người cung kính nói: “Các vị đây đến sớm thế?”
Có người xem ra quá sốt ruột, hỏi Mai Hào: “Đương nhiên là đến sớm rồi, hôm qua ngài bỏ dở giữa chừng, dứt khoát đứng dậy rời đi, làm tôi suy nghĩ cả đêm không sao ngủ được. Rốt cuộc chuyện tà môn này sẽ như thế nào? Đứa bé kia có bỏ mạng hay không? Văn Tứ sẽ ra tay sao?”
Mai Hào thấy khách càng ngày càng đông, ngước nhìn đếm thầm trong bụng, khoảng gần trăm người, thế này thì không cần phải làm điệu bộ thu hút, liền chắp tay hành lễ, nói với mọi người xung quanh:
“Phần trước tại hạ có kể đến đoạn, chủ mỏ đá Văn Tứ, vì tránh cho tán gia bại sản, nghe theo ngu kế của gã đàn em Tùng Lèm Bèm, nhẫn tâm tìm mua một đứa trẻ con, nhân lúc trăng cao gió mờ, mang đến mỏ đá, cùng thầy pháp hắc đạo thực hiện cúng tế, dùng cách bàng môn tả đạo, pháp huyết trẻ nhỏ mà khu tà trừ ma, xu cát tỵ hung, đâu biết “Số mệnh ba thước, khó cân một trượng...”... nay xin được tiếp tục.
Ngay lúc làm pháp sự, Văn Tứ lúc đó không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của đứa trẻ, có lẽ chợt nghĩ đến thân phận mình khi xưa, thật sự quá giống, nên động lòng trắc ẩn, không nỡ xuống tay.
Thằng bé này thật kì quái, từ lúc nó vào mỏ đá, không mở miệng nói một lời, không khóc không la, miệng luôn nở nụ cười vô ưu. Ấy vậy mà khi chuẩn bị đối diện với cái chết, nó lại nhìn Văn Tứ nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Sau này tôi sẽ quay lại lấy mạng ông...” rồi cười hì hì. Nụ cười hồn nhiên, nhưng ánh mắt mang một màu ác độc cực độ.
Văn Tứ cứ đứng tần ngần ấy không xuống tay, một tay anh chị, bao phen ra vào sinh tử, xem mạng sống người khác chỉ giống như những hạt cát dưới chân trên con đường làm giàu của mình mà lại như vậy sao?
Bạn thử nghĩ mà xem, định ra tay hạ sát, mà ánh mắt đứa bé cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hồn nhiên, trong veo, Văn Tứ trong ánh nhìn này tựa hồ tay chân như đeo chì, đứng hồi lâu vẫn không thể xuống tay. Đám thuộc hạ bắt đầu sốt ruột, bất mãn và lão pháp sư thì kia liên tục hối thúc.
“Ài... đã đến giờ tốt ngài còn đứng ra đó làm lỡ mất sự việc, cái này tôi cũng không gánh được cho ngài đâu. Tất cả chúng ta sẽ chết hết à… nếu ngài không dám làm thì để ta!!”
Bỗng trong nhóm có người đứng phất dậy, đó chính là Tùng Lèm Bèm bước nhanh đến, giật lấy dao trong tay Văn Tứ, từ phía sau đứa trẻ, một nhát hai lỗ, lạnh lùng xuống tay như giết một con chó con mèo….
Lúc ấy Văn Tứ nghe xong lời của đứa trẻ giống như bị thôi miên, tâm tư bỗng nhiên hỗn loạn, tâm trí đấu tranh với nhau. Sau khi đứa trẻ ấy chết, Văn Tứ thấy xác nó nằm đó, không dám nhìn, tránh ánh mắt đáng thương kia mà quay lưng, xem như chưa từng hay biết.
Lão pháp sư hắc đạo kia, sau khi làm xong pháp sự mới gặp riêng Văn Tứ, miệng ngậm tẩu thuốc phì phèo lão nói: “Ông chủ Văn. Dù sao việc của tôi cũng đã làm cho ngài, tôi cũng đã cố hết sức mình, như đã nói từ trước, pháp huyết trẻ nhỏ này cũng chỉ trấn áp được cho ngài đây được 9 năm mà thôi, nên nhớ sau 9 năm phải làm lại một lần không thì không ổn. Hy vọng ngài trong 9 năm đó ngài làm ăn phát dương quang đại, xong mau bán lại mỏ đá này mà chuyển đi nơi khác…”
Văn Tứ cười nhạt: “9 năm đối với ta là đủ rồi, đa tạ ông đã ra tay giúp ta. Chỉ là ta không hiểu chẳng lẽ không có cách nào tốt hơn sao? ...”
Lão pháp sư hắc đạo, ngửa mặt lên trời, phun ra một làn khói thuốc nói: “Cách không phải là không có, mà là đạo pháp của tôi cũng có giới hạn. Nếu muốn một cách tốt hơn thì phải “Lừa m Sai” nói chính xác hơn đó là “Tục Mệnh” cải số hoán mệnh. Khi đó ngài sẽ sống lâu hơn, tránh được tai mắt của Diêm Vương.
Văn Tứ quay sang thoáng một tia hy vọng nhìn vào lão ta, lão nói tiếp: “Ngài đừng nhìn tôi đây, bí thuật “lừa m sai” thật sự tôi cũng chỉ nghe nói đến thôi, chứ chưa tận mắt nhìn thấy. Muốn làm được cái này thì phải là một sư đồng có đạo hạnh cao thâm, được sắc phong của âm ty, mới thực hiện được... Tiểu nhân đây so với cao nhân kia thì... ha ha... như trời với đất, không thể bằng được...”
Văn Tứ sau một thoáng cũng hiểu ra vấn đề hỏi tiếp: “Vậy ta muốn tìm vị cao nhân kia ở nơi nào?”
Trước khi chắp tay cúi đầu chào ra về lão chỉ nói: “Cái này cũng là do duyên phận. Vị cao nhân này chỉ có cầu chứ không thể gặp...”
Sau đó không biết pháp sự có thành hay không. Quả nhiên mọi việc xui xẻo trước đó hầu như không còn, công việc đào núi, xẻ đá ngày càng vượng, qua vài năm Văn Tứ từ một ông chủ nhỏ, trở thành một đại phú gia nức tiếng xa gần.
Chỉ là Văn Tứ trong lòng không bao giờ được sống yên, luôn canh cánh âu lo, chừng ấy năm thành công cũng là bao nhiêu ngày mất ngủ, người đời thường nói “ăn được ngủ được là tiên” giấc ngủ rất quan trọng, thế nên dù Văn Tứ giàu có, thiên hạ món ngon vật lạ nào muốn chả có, ăn ngon mà ngủ không được cũng bằng không, hắn trằn trọc cả đêm, nhắm mắt gặp ác mộng, thấy đứa trẻ kia ánh mắt tỏ hung quang, cứ bu bám lấy hai vai, mình nó đầy máu, ngày nào cũng câu nói ngày tháng bên tai: “Chỉ còn 7 năm, 3 tháng…!!” Qua vài đêm sau: “Chỉ còn 7 năm, 2 tháng, 29 ngày…” hỏi làm sao nhắm mắt ngủ ngon đây? Nên dù là ông chủ nhưng hình dáng lại như một xác chết, đầu tóc rụng hết, hai mắt trũng sâu, thân hình ốm o, co rút lại như que củi, nhìn từ xa khác chi cây khô biết đi.
Lại nói về cái mỏ đá, thấm thoát thời gian cũng dần trôi, đúng lý ra Văn Tứ đã dư tiền mua một cái mỏ đá lớn hơn, nhưng trữ lượng ở nơi này quá lớn, lại thêm có những mẻ đá thuộc dạng quí hiếm, bạch ngọc, mã não, hoa cương có khi có cả phỉ thúy thì làm sao nỡ bán đi. Nên dù lời nói là trong vòng 9 năm thì tính đến nay đã là năm cuối. Có lẽ đã đến lúc vận đen quay trở lại, phải bán đi, như lòng tham còn quá lớn “tiền tài che mắt, mỡ béo che tim” hắn tìm cách giữ lại mỏ đá quí.
Trong thời gian ấy, Văn Tứ cũng không phải “đèn cạn dầu” ngồi chờ tử thần đến gọi cửa, hắn ngày đêm tìm hiểu về bí thuật “lừa m sai”, dò la tin tức về các vị m sai dương gian, mong tìm cao nhân giúp đỡ, nhưng quả thật không tài nào tìm được, đa số các cao nhân mà hắn gặp được điều là giả mạo, lừa gạt hắn để kiếm chát.
Theo hắn tìm hiểu thì thuật “lừa m sai” này có rất nhiều tên gọi ví như: “Vay vận mệnh” “Tục Mệnh” “tráo Diêm Phù”, đẳng cấp nhất là “Tráo Dương Tục Mệnh”.
Có người hỏi Tráo Dương Tục Mệnh là cái thứ gì?
Tráo Dương Tục Mệnh chính là một loại bí thuật lưu truyền mấy nghìn năm, tương tự như bí pháp “thất tinh tú tục mệnh”, “giả mộ thành tiên”, thuộc về đại pháp lực để trộm mệnh trời, dân gian đặt cho nó tên tục là “lừa m sai”.
Thế nào được gọi là lừa m sai? Đúng với tên gọi, vì đây là một loại bí pháp lừa gạt m sai phán quan.
Nói một cách đơn giản dễ hiểu là một người dự cảm bản thân sắp chết, liền đào một cái mộ, tự chôn bản thân xuống, lừa m Sai khiến m Sai thật sự nghĩ rằng người đó đã chết, liền sẽ gạch tên khỏi sổ sinh tử. Sau khi thoát khỏi thảm họa chết chóc nhất thời này, người ta có thể tiếp tục sống thêm một mệnh nữa, tức là trên dưới mười hai năm. Lừa m Sai đây là bí thuật cổ xưa được lưu truyền hàng nghìn năm.
Thứ nhất, loại pháp thuật này chỉ có thể làm một lần, nhiều quá cũng mất đi linh nghiệm.
Thứ hai, những người có thể làm được loại nghi lễ này như đã nói ở trên là những cao nhân sư đồng, có sắc phong của địa phủ, có địa vị cực cao, không thể tìm thấy mà phụ thuộc vào cơ duyên.
*** Cái này tác giả có biết qua, không phải NK tự bịa, đó là sự thật, NK tận mắt thấy nha, hiện bây giờ các nhân vật hot từ diển viên, quan chức, người công chúng hay dùng. Tác hại như thế nào, xem đi rồi sẽ biết... ha ha***
Lại nói, Văn Tứ tung người khắp nơi từ Nam ra Bắc, từ đàng trong ra đàng ngoài, núi cao sông dài, hang cùng ngõ hẹp, xó xỉnh nào cũng tới, thỉnh giáo không biết bao nhiêu thế nhân tại ngoại, mới biết được Cốc sư phụ.
Đúng là “xa tận chân trời gần ngay trước mắt” nghe nói trong vùng có một vị Cốc sư phụ có thể nói “m sai dương thế, thấu hiểu hồng trần, du ngoạn âm dương”, nghe đồn đạo pháp cao thâm, nhưng chưa hề ai gặp qua, xem tướng đoán mệnh, cải vận xóa hung, đương thời là nhất đẳng cao nhân. Người như vậy sao gặp đây? cũng bởi ông không bao giờ ở một nơi, sáng trên núi, tối đã xuống Biển, được gặp mặt toàn là những vị chức sắc, đại quan lớn. May mắn cho Văn Tứ, thông qua tai mắt biết được cơ hội ngàn năm có một, vị Cốc sư phụ kia hôm nay đã có mặt tại Phủ Đồng.
Ngay lập tức, cùng đám đàn em thân tín, tiền hô hậu ủng, đi tìm gặp Cốc sư phụ. Trước tiên hành lễ, khom lưng cúi đầu, cung cung kính kính, đặt một cái mâm đồng dưới chân Cốc sư phụ, bên trong có vô số tiền đồng, gương mặt xanh lè lè không có sức sống, cố nở một nụ cười. Khi ấy Cốc sư phụ lúc này còn trẻ, gọi là sư phụ thực ra chỉ là tên hiệu, mới ngoài 30, lòng đầy tham niệm. Cốc sư phụ rất giỏi nhìn người, chưa đợi Văn Tứ mở lời đã nhìn ra ý đồ của hắn. Hắn tỏ lòng thành kính, mời Cốc sư phụ về thạch trang thỉnh giáo, thết đãi thịnh soạn, Văn Tứ quý đến rách da đầu gối, cúi lạy như gà mổ thóc, khẩn cầu Cốc sư phụ bất luận thế nào cũng xuống tay giúp cho mình chuyện này, hơn nữa chấp nhận làm giúp cho Cốc sư phụ một điện phủ bằng đá hoa cương, từ trong ra ngoài, từ dưới lên trên, tượng thờ, ban bệ, bàn ghế, cột trụ, tất thảy điều miễn phí. Chỉ cần giúp hắn thoát nạn lần này mà thôi. Lúc đó Cốc sư phụ đầu óc hồ đồ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhận lời ra tay giúp cho hắn ta.
Cốc sư phụ lắc đầu bảo rằng đúng ra 9 năm thì “sát vong” kia mới tìm đến Văn Tứ, nhưng vì ông ta khai thác quá mức, nên có lẽ động chạm đến việc trấn yểm, có thể sẽ đến sớm hơn, Cốc sư phụ đưa tay ra bấm độn, chẳng mấy chốc đã tính ra dương thọ của Văn Tứ chỉ còn một tháng nữa thôi, thật may là tìm ra Cốc sư phụ, nếu không đến thì không kịp nữa.
Văn Tứ mặc dù tôn trọng Cốc sư phụ nhưng lại có phần hoài nghi, hỏi: “Sao ngài lại nói ra những lời thế này? Năm nay bản thân vừa tròn 33 tuổi, cũng được coi là còn trẻ. Hôm trước ta nằm mơ nghe nói là còn 11 tháng 20 ngày, làm sao tháng sau là tôi vong mạng, không thể nói chết là chết ngay được?”
Cốc sư phụ nói: “Ấn đường của ngươi đây đen kịt, đứt đoạn giữa lông mày. Đây là dấu hiệu của đoản mệnh, không thể sai được.”
Thấy Văn Tứ vẫn không tin, Cốc sư phụ nhìn sang Tùng Lèm Bèm nói rằng tên đàn em bên cạnh ngươi đây dương thọ cũng đã tận rồi, thời gian là ba hôm sau.
Tên Lèm Bèm cười nói: “Haha!! ... Ngài nói ông chủ Văn Tứ tôi đây, với sức khỏe như vậy, có thể chết bất cứ lúc nào, tôi miễn cưỡng còn tin…Còn tôi ăn ngon ngủ yên, sức khỏe cường tráng...Vậy ngài nói ta chết như thế nào đây?”
Cốc sư phụ cười nhạt nói: “Bị chết đuối.”
Tùng Lèm Bèm định nói thêm vài câu, thì nhìn thấy ánh mắt của Văn Tứ nhìn mình tỏ vẻ hằn hộc, muốn hắn không được khinh suất lời của cao nhân, đúng là không biết trời cao đất dày như thế nào.
Tùng Lèm Bèm hiểu ý ông chủ, miễn cưỡng nói: “Được rồi, nếu ngài đã phán như vậy, tôi xin ông chủ đây cho nghỉ ba ngày, xem có xảy ra chuyện gì với tôi không... hmmm? .”
Tùm Lèm Bèm bước ra láng trại, thu dọn hành trang, miệng lèm bèm không thôi, gì mà cao với chả nhân. Hừm phen này nếu ta không có chuyện gì, bình an quay về đến gặp ông, vạch mặt ông cho cả cái thành Thái Nguyên này biết.
Trên đường về nhà, hắn ta thật sự sợ hãi. Bởi vì lão cao nhân được thiên hạ gọi là m sai dương thế, này đã nhiều lần chỉ điểm, không có lần nào không linh nghiệm, quả thực không phải hư danh. Chi bằng ông ta đã nói trong vòng 3 ngày mình sẽ chết, nên vẫn phải sớm đề phòng cũng không thừa. May mắn là lão nói rằng ta sẽ chết đuối. Vậy ta trở về quê, mười mấy dặm xung quanh quê của ta, đến một cái ao cũng không có, ta sẽ xem chết đuối kiểu gì!
Khi về nhà, trong gia đình chỉ có người cha già, tuổi ngoài thất thập cổ lai hy, nhưng vẫn còn có chút sức khỏe, ngày nào cha hắn cũng dắt một đàn Dê đi chăn thả bên ngoài. Hắn ta nhìn cha già, chữ hiếu chợt đến, nghĩ rằng mình bôn ba ở bên ngoài, bỏ mặt cha, thậm chí còn chưa bao giờ cho cha tiền, lại càng chưa đưa cha ra ngoài đi đây đi đó, quả thực là bất hiếu. Thôi vậy, chẳng mấy khi nghỉ vài ba ngày, vậy thì dành thời gian này bên cạnh cha già.
Ở nhà hai ngày cũng không có chuyện gì xảy ra, hắn ta cho rằng chỉ cần trốn ngày cuối cùng là được rồi, nhàn rỗi liền đơn giản cùng cha ra ngoài chăn Dê. Chiều hôm đó, bầu trời đang nắng chang chang, bỗng nhiên mây đen ập tới như kèm theo một cơn giông lớn, sấm sét ì đùng, trời bỗng đổ cơn mưa lớn. Tuy rằng Tùng Lèm Bèm có chút lo lắng, nhưng hắn ta thấy mưa nhỏ chưa nguy hại, chăn Dê trên sườn núi, thậm chí còn không có một vũng nước, cho nên hắn ta cũng không coi trọng. Hắn cùng cha nhanh chóng thu gom đàn Dê quay về. Quả nhiên khi đi đến chân đồi thì bỗng có sấm lớn trên không, kèm theo đó là một tia sét tựa như một lưỡi búa khổng lồ đánh xuống, lập tức chết mấy con Dê gần đó, đàn Dê bất ngờ chạy loạn, con Dê đực già đầu đàn đụng trúng hắn ta khiến hắn ngã sấp trên mặt đất.
Trên mặt đất có một vũng nước nhỏ, hình thành từ cơn mưa, vừa hay diện tích bằng mặt chậu nước, hắn ta không để ý mà rơi xuống vũng nước này, muốn vùng dậy, nhưng đàn Dê quá điên cuồng, một bầy chạy lên người hắn, dẫm đạt cuồng nộ, đến khi người cha già vội chạy đến liều mạng giải tán đàn Dê, thì phát hiện hắn ta đã bị dìm chết ở vũng nước rồi.
Khi biết tin cái chết của Tùng Lèm Bèm đến tai mình, Văn Tứ thực sự sợ hãi, lập tức gặp Cốc sư phụ thỉnh an, để bàn biện pháp đối phó, nhanh chóng thực hiện bí thuật “lừa m sai”.
Cốc sư phụ cho rằng vị Tùng Lèm Bèm này là tự mình chuốc họa, chẳng trách người khác được. Trước đó, trong lúc làm ở mỏ đá, đã dụ dỗ lừa gạt tình cảm một thiếu nữ chăn dê, hứa hẹn sau này sẽ cưới làm vợ của hắn, sau này cũng vì thói trăng hoa, hắn chẳng những quên đi lời thề non hẹn bể, còn qua lại với nhiều phụ nữ khác, cô gái chăn Dê vì ghen tuông đến mức muốn đâm chết hắn, tên Tùng Lèm Bèm đã đè nàng xuống hồ nước, rồi dìm chết cô ta, nên sẽ phải chịu quả báo này.
Cốc sư phụ nói với Văn Tứ, chuyện này không sớm không muộn lại vô cùng tà môn, đêm nay nhất định phải tiến hành.