Cốc sư phụ ngồi thiền định, bổng trừng mắt nhìn về phía chánh điện hô một tiếng thật lớn, đập tay xuống mặt đất, một chữ “Hây” vừa thốt ra thanh âm lay động thần kinh, từ trong phủ điện phóng vụt ra một luồng bạch quang, hai người Quác Tử và Mai Hào đại kinh thất sắc, tốc độ quá nhanh, chưa kịp nhìn thấy là thứ gì, luồng bạch quang đã lao đến Cốc sư phụ, chỉ thấy hào quang chói lòa, trong đêm tối như hàng ngàn ánh đèn thắp lên, ánh sáng khiến cho cả hai không mở được mắt, chẳng khác chi ánh mặt trời đang giữa trưa. Một khúc hát từ đâu cất lên nghe du dương như thiên cung tấu nhạc:
“Hàn Sơn tụ khí chung linh
Có Cô Ba Thoải giáng sinh phù đời.
Hỡi ai đi ngược về xuôi,
Sông bao nhiêu nước ơn người bấy nhiêu”
Sau câu hát của một thần nữ bên tai vừa dứt, cả hai ngước mặt lên nhìn, thấy Cốc sư phụ ánh mắt dịu dàng, khuôn miệng toát lên một ý cười, trên tay tự khi nào đã cầm một chiếc mái chèo bằng bạc, sáng lấp lánh chĩa thẳng vào cửa hang Trấn Quỷ, cất tiếng nói ngọt ngào: “Còn chờ gì? Quác Tử mau đi cứu cha về, Mai Hào chuẩn bị ấn thần... Tróc yêu xà!”
Nhưng hai người thân phận hạ nhân kia chỉ biết vươn cổ trợn mắt, chăm chú ngắm nhìn, dưới ánh trăng, mái chèo bạc toả hàn quang loang loáng, hàn khí dày đặc, lên núi tru mãnh hổ, xuống biển tróc giao long, ra trận địch khiếp đảm, trấn trạch quỷ thần kinh!
Lúc này khi nghe gọi đến tên mình giật mình tỉnh ngộ, mới thấy nơi cửa hang Trấn Quỷ từ đâu xuất hiện một trận hắc phong nổi lên, che khuất ánh trăng trên trời. Cửa hang tách ra hai bên, trên vách đá mọc đầy rêu phong, tràn đầy dịch đen nhơn nhớt, là vô số những cánh ta vươn ra, có cảm giác đang cố vùng vẫy để thoát ra khỏi đó, nhưng thứ nhớt nhãi tanh hôi kia như thứ keo đặt bao lấy, cố cũng bằng không, tuyệt vọng khốn cùng, lại thêm tiếng rên rỉ khóc than vì đau đớn, chỉ cần thấy thôi đã không thể hình dung ra khung cảnh quái dị là như thế nào.
Trong những cánh tay vươn ra, có cái đã trườn ra được nửa thân mình, nhác thấy có một người quen thuộc, đó chính là Quác Yên. Quác Tử vừa nhìn thấy cha mình, thì bao nhiêu nỗi sợ hãi bị tình cha con lấn át, làm tan biến, nước mắt dâng trào, tiểu tử này lúc thường thì chết nhát, nhưng khi nghe qua câu chuyện cha mẹ bị yêu xà bức hại, chẳng còn nghĩ gì thêm, nghiến răng trừng mắt, theo lời Cốc cư phụ dạy từ trước một tay lắc chuông đồng, một tay cầm nến, vừa đi vừa kêu tên cha mình: “Cha... Cha là... là con đây, bất hiếu tử đến đón cha về đây!! .”
Quác Yên lúc này thần trí nào còn tỉnh táo, bỗng nghe tiếng con trai thì cố dùng chút sức lực còn sót lại mở mắt ra nhìn, ánh mắt thất thần lại quay mặt về phía trong hang Trấn Quỷ sợ sệt, sau đó lại quay ra nhìn Quác Tử cố mở miệng nói, nhưng nào phát ra tiếng gì rõ ràng, trong một tràng nức nở tiếng có tiếng không, chỉ nghe được: “Chạyy…... Điiii… con…”.
Chỉ thấy trong hang Trấn Quỷ phát ra một tràng cười quỷ dị, khiến chim bay thú tán, thanh âm kia vừa dứt thì, trước mắt Quác Tử là một mỹ nhân “khuynh nước nghiêng thùng” gương mặt xinh như hoa, da trắng như bạch ngọc, tóc dài phủ lưng, eo cong ngực “lép”, chỉ là dáng đi có phần khác người, thân hình dài ngoằn, lắc lư như rắn, người thường thì biết ngay đây là một con xà yêu đang dùng yêu thuật “mê hồn”, như lúc này Quác Tử trót nhìn vào mắt giai nhân kia, thì tâm trí như u mê, cảm thán nói: “Là... là Tường Vy tiểu muội đây sao? Tại sao nàng lại ở nơi này? Có biết ta tìm nàng đã bao nhiêu năm qua rồi không... Mau... mau theo ta về nhà rồi hẳn tính...”
“Tường Vy” không nói gì, quay lưng bước vào trong, phía này giờ chẳng phải là hang Trấn Quỷ thâm u tà quái, mà xuất hiện một căn nhà nhỏ, mái cỏ, lều tranh, khói bếp đung đưa nhẹ nhàng cuốn theo chiều gió, mùi thịt dê “Dương nguyên trai” nướng thơm lừng bay ra, hồn Quác Tử như cuốn vào trong, đứng ngây người ra đấy. “Tường Vy” nhìn Quác Tử dịu dàng, đoan trang nói: “Còn chờ gì nữa mà không vào với thiếp vậy vị hôn phu tương lai...? Vào thiếp tiếp đãi chàng xong, chúng ta hẳn về chẳng muộn?”
Nghe lời nói oanh vàng vừa xong, Quác Tử đã buông chiếc chuông đồng xuống, đi đến bên cạnh “giai nhân” tìm lấy cánh tay của “Tường Vy” mà nắm, như tìm mãi nào thấy, chỉ thấy là một thân mình nhơn nhớt, tay chạm phải những chiếc vảy rắn to như cái bát con xanh lè lè, “gia nhân” Tường Vy thanh mai trúc mã, cũng là phu nhân tương lai đã mất tích từ lâu mà hắn ta cố công tìm kiếm đã không còn, mà trước mắt là một con Xà yêu to lớn.
“Thôi xong… bao nhiêu lời dặn dò của ta đều bỏ sông bỏ biển hết...”
Cốc sư phụ thở hắt ra một hơi, bao nhiêu lời dặn dò từ trước đã tan theo mây khói, con Xà yêu này quả thật có không ít bản lĩnh. Dùng nhiếp hồn thôi miên tâm trí Quác Tử, làm hắn ta thất điên bát đảo, bỏ chuông đồng xuống, tay chân mềm oặt, đứng yên như tượng đá, mặc cho Xà yêu cuốn lấy tấm thân, chuẩn bị lôi vào trong hang sâu.