• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đã no say, tất cả bước vào thư phòng thưởng trà, bàn chính sự. Cung Mặt Rỗ là người miệng hổ oai hùm, như lòng khẳng khái, ngoài tính tình nóng nảy ra, thì đối nhân xử thế với người có ơn không tệ.

Cốc sư phụ cảm khái nói: “Xin cảm tạ ngài Ngự Sử Đài, đã vất vả làm tiệc thiết đãi chu đáo...”

Thiếu gia Mai Hào nói thêm: “Cũng xin tạ ơn hai ngài đây, trước là đa tạ ơn cứu mạng của Cốc sư phụ, sau là ngài Ngự sử đài đã cưu mang hạ nhân tôi vài ngày nay, không biết lấy gì báo ân. Sau này nguyện đem hết tâm nguyện ra giúp các ngài bất cứ chuyện gì…”

Cung Mặt Rỗ giờ vui cười nói: “Ta từ trước nay vẫn vậy, ơn phải báo, thù phải trả. Là ta quá hồ đồ thôi, không phải lỗi của mi. Chỉ là giờ ta lệnh mi cùng với Cốc sư phụ tìm cách cứu cho thầy đồng Quác Yên, ta mong chỉ vậy thôi, để ta còn mặt mũi nhìn bá tánh...”

Quác Tử nãy giờ ngồi trên ghế không yên, người ốm như bụng to, nữa ghế nửa người, nghe nói đến cha mình mới nhớ ra chuyện quan trọng, đứng dậy chắp tay cúi đầu nói với Cốc sư phụ: “Thầy Cốc... chỉ là sự việc cha tôi giờ cũng đã có ngài đây ra tay tôi cũng an tâm phần nào, chỉ là qua nay suy nghĩ chưa thông, nên có chút lấn cấn. Ngài đây nói cha tôi xảy ra chuyện lần này cũng là do nghiệp báo sao? ... Dân chúng cũng truyền rằng, trước đây ngài là một thầy đồng soi căn, biết trước quá khứ vị lai. Nếu được thầy có thể giải thích giúp tôi hiểu rõ ngọn ngành”

Cốc sư phụ gương mặt đỏ vì hơi men, mắt thấy thời gian cũng chưa đến, đứng lên chắp tay sau lưng, ngửa mặt nhìn tiết trời về đêm, vuốt râu, ung dung kể ra sự tình của Quác Yên.

Thành Thái Nguyên nằm về hướng Biển Đông, có một làng chài tên là Long Hải cách nay khoảng nhiều năm về trước có một tập tục thần bí gọi là “Thi Công”( ông Xác, ông Cốt)

Gần giống lên đồng hầu bóng của đạo Trần Triều, thần thần quỷ quỷ. Sau khi Thi Công thiển hiện, là có thể dự đoán cát hung, họa phúc. Có điều Thi Công, so với lên đồng hầu bóng còn thần bí hơn, quỷ dị, cũng tăng thêm phần tà ác. Người có thể Thi Công nhập thân, được coi là linh thông cũng là “người được chọn”, chính “Thi” tự chọn.

Lại phân thành hai phần, Văn Thi và Võ Thi, Văn Thi dùng soi căn, xem bói, ban sắc, khá nhẹ nhàng. Võ Thi mới đáng sợ, “không thấy máu, không xuất hiện”. Muốn mời Thi nhập thân, cần phải chuẩn bị cho thật tốt bản thân trước, cắt mặt, cứa lưỡi, đi trên than hồng, còn dùng đao kiếm xuyên qua má của mình, rất đẫm máu. Kể cả bái thần để “ốp, dựa” cũng không giống. Có người bái là Tổ Thi, có người là Tam Thi, còn có người là Xà Vương Thi, cũng có người bái Quỷ Sinh Đại Đế… nói chung là thứ tà ác.

Nói đến xuất “Thi” cũng không có như mấy đạo khác. Cái thứ tà môn này giống như đột nhiên chạy đến, dính lấy thân xác người lập thi không rời, sau đó bản thân chính là Thi Công luôn, muốn chạy cũng thoát không nổi. Người nơi khác tuy rằng nghe qua thôi đã sởn gai óc, nhưng với người dân bản địa lại quá quen thuộc.

Long Hải từ xưa đã là một cảng cá có tiếng, điểm khởi đầu của con đường tơ lụa trên biển Đông. Nghề ngư dân bám biển cũng không dễ dàng gì, đầu sóng ngọn gió, giao sự sống cho vua cha Bát Hải Động Đình cho nên ngư dân địa phương trước khi ra biển đều “Lập Thi” tức là mời Thi Công đến xem thời gian có thể khi nào được xuất hải.

Nghi thức “Lập Thi” này rất tà môn, cũng rất quỷ dị.

Đầu tiên, phải tìm trên làng hai người có sát khí nhất ở đây. Ví như đồ tể, hoặc làm công việc dính dáng đến sát sanh. Sau đó làm một cái kiệu đặc biệt, chính là loại kiệu cổ đại, chỉ khác không có mái che bên trên, hai bên hông kiệu xuyên vào một đòn gỗ lim tròn, nối hai thanh đòn một sợi dây thừng đỏ, có treo chuông đồng, phía dưới kiệu đặt một cái dĩa bằng gốm màu trắng hình vuông, trên còn có viết mấy chữ loằng ngoằng bằng máu, đại ý: Sinh -Tử - Hóa - Độ.

Khi khởi động “Lập Thi” hai Thi công một trước một sau nâng kiệu, chỉ bằng một ngón tay, đặt ngay chính giữa dây thừng, tay còn lại vừa niệm chú vừa bắt quyết, tự nhiên một cơn bạch phong từ đâu ùa tới, chiếc kiệu đung đưa một cách quái đản, chuông đồng kêu leng keng. Cứ đung đưa qua lại như người ta đưa võng, một chốc sau thấy kiệu bỗng nhiên chì nặng xuống, cái dĩa gốm bị nổ một tiếng “Bộp”, hai người Thi công sắc mặt đỏ như lửa, mắt trợn trắng lên thì đã “Lập Thi” đã thành. Sau đó Thi Công sẽ diễn giải hình thế chiếc dĩa trắng, quyết định cho thời gian ngư dân ra biển cùng với những vấn đề cần phải kiêng cữ.

Kỳ lạ là trước lúc thực hiện việc Lập Thi, người đứng đầu buổi lễ là một lão Ngư ra sức nhắc nhở mấy người xem xung quanh. Tuyệt đối tuân thủ, không được để trẻ con có mặt, chẳng may nhìn thấy được sự việc này, ác quỷ sẽ trực tiếp lấy mạng đứa nhỏ. Có người không biết hỏi vì sao? Lão ngư nói là trên cơ thể trẻ nhỏ có “đồng tử kiếp” hay còn gọi là “Thiên Linh Cái”, nên hay nhìn thấy ma quỷ, vì thế có một số yêu quái tu luyện rất sợ trẻ con nhìn thấy, đây là điểm yếu của Thi Công.

Nhưng sự việc lo ngại đó của lão Ngư đã xảy ra.

Đó chính là có một người tại Phủ Đồng, đến Long Hải buôn bán, bà ta đi cùng đứa con trai nhỏ, thấy đông vui đứa trẻ cứ nằng nặc đòi xem buổi lễ, tự bản thân bà ta cũng không tin những thứ này, còn cảm thấy thú vị muốn đưa con mình đi xem náo nhiệt. Bà ta cũng biết kiêng kị, mặc một chiếc áo khoác bên ngoài, đem đứa con trai giấu vào trong áo, lén lút trà trộn vào trong đám người xem Lập Thi.

Tưởng rằng mọi chuyện rất thuận lợi, lúc này Thi đã nhập thân rồi. Trên kiệu gỗ lắc mạnh một lúc, sau đó bỗng nhiên nhẹ như bông, hai Thi Công ngã nhào trên mặt đất, nhếch nhác thảm hại, miệng hộc máu tươi, phát hiện trên mặt đất xuất hiện một huyết chữ “Thất”mọi người không hiểu chữ “Thất” viết bằng máu kia có ý nghĩa là gì.

Lão ngư nhanh chóng nhận ra sự việc, đảo mắt nhìn thấy bà mẹ ôm đứa trẻ kia trong lòng, quá tức giận lão dậm chân đấm ngực, nói với bà ta tại sao lại dám đem đứa trẻ đi cùng, chọc vào Thi Công giờ phải làm sao đây!! .

Người mẹ đó tuy rằng không tin, nhưng cũng phải suy xét đến phong tục của người dân bản địa, vội vội vàng vàng xin lỗi mọi người, rồi nhanh chóng đem đứa nhỏ trở về Phủ Đồng. Những người cao niên ở đó liền biết, Thi đã phẫn nộ, đứa trẻ kia khó lòng tránh khỏi!

Quả nhiên, khi về đến nhà cứ trời vừa nhá nhem tối, đứa trẻ kia bắt đầu hét lên, cứ khóc khóc cười cười. Tiếng khóc oán hận thê lương không gì sánh bằng, tiếng cười lại đặc biệt suồng sã hung tàn, giống như có hai người trong thân thể đứa trẻ đang đánh nhau. Còn thụt thò chiếc lưỡi, khè khè, thanh âm đó tuy rằng không lớn nhưng lực xuyên thấu vô cùng mạnh, cả làng đều có thể nghe rất rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK