Lại nói về Phủ Đồng là nơi có danh lẫn tiếng, công danh lợi lộc, là nơi ngọa hổ tàng long, ai cũng muốn nổi danh tại vùng đất hoa lệ này. Đền phủ to cao lộng lẫy, sau đó xây dựng các mối quan hệ thân thiết với các quan sai Triều đình, làm đến chức sắc cao tại Tổng Hội Đồng Cai là mục tiêu nhắm đến cho các Thầy đồng, thể hiện uy quyền với các thiện nam tín nữ, làm ăn cũng thuận buồm xuôi gió.
Thế nhưng Thầy của Bụng to hình như không màng đến cái danh lợi này, lại lui về ở ẩn trong một vách núi heo hút tại hang Trấn Quỷ, trong một điện thờ nhỏ, ngày ngày vân du cùng thế sự, an nhàn tự tại. Ngoài những lúc lên đồng hầu giá Thánh giúp cho các con nhang đệ tử, còn lại thì sáng du ngoạn tối về cùng phu nhân làm vàng mã.
Trong khi Bụng to lo lắng, với tình thế này thân mình bệnh tình trở nặng, đi không được đứng cũng không xong, thì làm sao có thể tìm gặp Thầy đây, thì hỷ sự đã đến.
Trước cửa nhà có tiếng nói oang oang nghe rất quen tai: “Haizz! … tên Bụng chửa. Cớ sao lại ra nông nổi như vậy chứ?”
Lời chưa dứt, đã thấy xuất hiện trước cửa một người bước vào. Bộ dáng mập tròn, vòng bụng như cóc chữa, mũi củ tỏi, môi mỏng dẹp, râu ria lởm chởm, tóc cột kiểu đuôi gà, thân mặc bộ đồ trường bào màu đỏ mận, dáng đi nhanh nhạy đến bên mép giường Nam Phong Bụng to. Nói là Thầy nghe có vẻ già cỗi, thực ra lão đồng này chỉ ngoài 40 tuổi, để râu ria cho thêm phần già dặn mà thôi, so ra còn trẻ trung phong độ. Bụng to vừa nhìn thấy ân sư thì trong lòng bỗng nhiên nức nở nghẹn ngào, bao nhiêu đau khổ uất ức bấy lâu dồn nén như dâng trào, nước mắt nước mũi cứ thế chảy tèm lem, ôm lấy chân Thầy, nói: “Huhuhu... đúng là cuối cùng chỉ có thầy là người bên cạnh con lúc nguy khốn mà thôi...”
Lão đồng thở dài một tiếng, như trách móc: “Đúng vậy... Haiz. Khi có cơm ngon rượu say, thì nào có nhớ đến ta đây. Chỉ khi nào nguy nan mới nhớ chứ gì? Thật đúng là cục đường mi dành ăn hết, cục muối thì gọi ta... hmm”
Bụng to lại sục sùi, nói trong nước mắt: “Thầy nói vậy là oan cho con ấy. Thầy cũng biết mang thân hầu thánh, sự việc tà ma xảy ra, thiện nam tín nữ cầu cạnh, giúp đỡ liên tục, sáng tối làm pháp sự không lơi tay. Bản thân không biết trời đất sáng tối ra sao, thì không thể hầu cạnh thầy như trước được. Tuy vậy lòng con luôn hướng về thầy, một lòng cố gắng làm cho tốt không hổ danh là Thanh đồng của Sư công Mai Hào dạy bảo”
Lão Bụng to cứ ôm khư khư cái gấu quần của Thầy mà than khóc không thôi, làm lão đồng Mai Hào khó khăn đưa tay giữ lại, mấy lần xém đứt cả chun quần. Sau đó, tựa hồ thuật lại cặn kẽ sự việc cho Thầy nghe, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm cái quần của lão đồng Mai Hào.
Nghe qua cả nửa ngày, lão đồng Mai Hào mới nói: “Thôi thôi. Không cần phải thế, ta đêm qua có “đi âm’ được cái ngài chỉ điểm cho sự tình, nên mới biết được mà đến đây gỡ cái đám hỗn độn mà mi gây ra đây. Ai giục nhà ngươi là thanh đồng của ta chứ lị”
Nói xong, lấy từ trong tay nải ra một lọ thuốc nhỏ bằng mem lam, đưa cho các đồng lính chuẩn bị nấu thuốc tắm cho Bụng to. Sau đó dặn dò gã tắm thuốc xong thì tịnh dưỡng, mọi việc cứ để mình lo liệu. Sau đó lại sai các đồng lính đi tìm cho mình thứ này…thứ này…cho mình chuẩn bị truy tìm Ú thiếu quái.
Khi chuẩn bị tất cả xong, lão đồng Mai Hào lại đi về Phủ điện của mình làm lễ “truy vong”.
Muốn thực hiện lễ “truy vong” trước tiên phải xin đài m Dương. Có người hỏi tại sao phải xin đài m Dương và đài m Dương là gì?
Vẫn câu nói từ những bậc chân tu “Phật đồ ma. Đạo hàn ma” tức là mọi vật trên thế gian điều có quyền tự sinh tự diệt, không ai có quyền diệt trừ, vì như thế sẽ trái với đạo trời, bẻ cong luật nhân quả, gây ra nghiệp chướng, mà chỉ có thể hàn yêu ma, dùng trí huệ mà thuần dưỡng, khai mở tâm tính thiện lành, khuyên bảo tu tập rồi đầu thai chuyển kiếp.
Trong đạo Trần - Triều muốn ra tay trừ tà thì phải xin đài m Dương. Người ta có thể lấy một khúc tre hài khoảng non gang tay, bề ngan hai lóng tay, chẻ làm đôi. Khi xin đài m Dương thì cầm hai mẩu tre đập vào nhau và tung lên. Để hai thanh tre rơi xuống đất và xem kết quả. Khi này mặt Dương sẽ là mặt ngoài của thanh tre, mặt m là mặt trong của thanh tre. Trong lúc xin lệnh Thánh, tung hai mảnh âm dương lên trên, nếu rơi xuống một úp một ngửa, chính là đã được sự đồng ý “truy vong” còn không được thì hãy để mọi chuyện thuận theo ý trời. Lão đồng Mai Hào chỉ cần tung một lần là đã được phép thi hành lễ “truy vong”.
Trời đã về đêm, lúc này gà chẳng gáy chó chẳng sủa, ánh trăng mờ ảo treo trên những áng mây u ám. Lão đồng Mai Hào cùng các thanh đồng đem theo đồ hành pháp, cầm trên tay cờ lệnh hình tam giác, bấm quyết đọc chú, sau đó di chuyển theo hướng ngọn cờ mà tìm Ú thiếu quái.
Khoảng canh ba, thì dừng lại trước cửa một ngôi điện thờ cũ nát, những mảnh tường cũ nát bong tróc lòi cả gạch nung mục rữa ra ngoài, mái ngói điện thờ một bên đã sụp xuống quá nửa, cỏ dại dây leo mọc ngang thắt lưng, lão đồng Mai Hào trước khi đi chỉ nghĩ rằng Ú thiếu gia này bất quá chỉ bị lấy mất hồn phách, bị một loại yêu tà cỏn con nhập xác, chẳng qua chỉ là loại tầm thường. Nhưng giờ đây, khi ngước mặt nhìn lên mái điện thờ hoang vắng, ai dè lập tức thất kinh hồn phách, cả không gian bên trên mịt mù tà khí, che mây lấp trăng, thầm than một tiếng: “Ôi cha mẹ ôi! đây đâu phải là loại tầm thường, cái này là thành yêu tinh mất rồi. Hèn chi đồ đệ ta, bị nó hành cho ra bã. Hôm nay ta nhất quyết lấy lại thanh danh cho mình...”
Nghĩ xong, liền nhanh chân vạch cỏ bước vào trong sân gạch điện phủ, chọn nơi cao ráo sạch sẽ bày pháp sự, sai các đồng lính chuẩn bị hương án, trên nền đất đặt một chiếc chiếu hoa, rải tiền giấy xung quanh. Một cái mâm đồng lớn được bày trên đó có chín quả trứng, một miếng thịt heo to bản, một con hắc kê ( gà đen) tất cả điều còn tươi sống, thêm gạo muối đựng trong các đĩa nhỏ. Xong đâu đấy, dõng dạc nói cho các đồng lính nghe: “Ta sẽ làm phép triệu hồi Quan Ngũ Hổ. Kể từ bây giờ các đồng lính các ngươi chỉ chuyên tâm tập trung vào tấu nhạc hát chầu, văn luyện, nhạc luyện Ngũ Hổ Tướng, nếu thấy gì tà quái tuyệt nhiên nhắm mắt làm như không nghe không thấy, mọi chuyện đã có ta lo liệu, nếu như cãi lời, thì thần thánh có giáng xuống cũng không cứu nổi chúng ta. Tính mạng sẽ gặp nguy hiểm... tất cả biết chưa??”