Vẫn câu nói” trong nhà trăm ngày sướng, ra đường vạn ngày khổ” bà con thân thích khi thấy nhà thiếu gia Mai Hào gia đạo suy vi, lúc này chẳng còn gì bòn rút, nhìn Mai Hào như thấy con bệnh, hắt như hắt hủi, nay tránh mai né, đám bằng hữu cũng trốn mất xác. Thiếu gia Mai Hào giờ như cái xác không hồn, giờ không biết làm gì để có cái ăn, chợt nhớ lời cha mẹ dặn trước lúc lâm chung “Sống chết nhờ miệng – Đói no giật bát hương thánh Mẫu”.
Mấy câu nói trên của cha mẹ mình dặn dò không phải là không có lý, “Sống chết nhờ miệng”có ý nói là con mình là cố gắng ăn học sau này không phải vất vả mưu sinh bằng tay chân, chỉ cần học vấn uyên thâm, dùng cái đầu và tài ăn nói có thể thành danh, hưởng phú quý vinh hoa như tổ tiên làm quan văn tại chốn cung đình. Còn câu “Đói no giành bát hương thánh Mẫu” đại ý là tại nhà của họ Mai có ban thờ thánh mẫu, bên trên có một cái bát hương, trong bát hương dưới lớp cát mỏng ngụy trang phía trên, hai vợ chồng lão Mai Quốc đã âm thầm cất dấu một số kim ngân châu báu, khi thấy nguy khó thì đem bát hương ấy xuống mà lấy dùng.
Trước đầu óc thông minh thì việc đó đâu có khó để nhận ra, nhưng giờ thì còn suy nghĩ gì được, cũng bởi đầu óc tối đen như ngáo chó. Còn nữa, thiếu gia Mai Hào có khi nào ở nhà lâu, nước mắt đã cùng đám bạn xấu đi ăn chơi, bỏ bê chuyện nhà cửa, trăm tính vạn suy cũng không biết bát hương đó đã bị ai lấy mất. Khó lại càng khó thêm, hắn chợt nghĩ câu trên là dùng miệng kiếm ăn, câu sau ý đói thì đi giật bát hương thánh mẫu, chợt nhớ Phủ Đồng có ngôi điện Nguyệt Du Cung thờ Mẫu Tam Tứ Phủ chắc hẳn bát hương thánh Mẫu ở nơi đây. Anh ta đến trước sân, ngó nghiêng âm thầm, bước nhanh từ ngoài cổng vào đến chánh điện.
Ngay lúc có một canh hầu quan trọng đang diễn ra, toàn quan cao chức trọng, trong có quan lớn, ngoài có Hội Đồng Cai, trên điện có Thầy đồng cấp cao tại đây đang lên đồng hầu Thánh. Sự huyên náo của tấu nhạc, cung văn, công đồng bay bổng, cánh đồng hôm nay làm lễ lên đồng để chứng người, chứng lễ vật. chính là một canh “Hầu Vui”
Có người không biết hỏi hầu vui là gì? Hầu vui là buổi canh hầu tạ ơn Phật, Thánh và cái chính là thỏa mãn tâm linh của các căn đồng của đạo Tứ Phủ, hầu vui còn được gọi với rất nhiều tên khác nhau tùy theo không gian và thời gian, ví như đầu năm “hầu khai đàn”, cuối năm “hầu tạ”, hầu mừng đồng.vv… Hầu vui mục đích chính là dâng lễ thánh, cầu cho toàn gia an khang thịnh vượng, bách gia trăm hộ được ban tài lộc từ thánh giáng lâm.
Trong lúc Thầy đồng đang được một Quan lớn “ốp” vào, ngồi giữa điện thưởng văn, chuẩn bị nghe lời cầu xin của con nhang đệ tử. Các hầu đồng cung cung kính kính dâng thuốc, dâng rượu, một hầu đồng cúi đầu khom lưng chắp tay, lấy quạt che chắn đoan trang cung kính nói: “Hôm nay ngày lành tháng tốt, chúng con bắc ghế quan ngồi, bắc ngôi quan ngự, xin quan lớn che chở độ cho bách gia trăm họ tại Phủ Đồng, nhà nào nhà nấy có lộc có tài, có ngân có xuyến, có lương có thực...”
Chỉ thấy đồng thầy ánh mắt đỏ rực, oai nghiêm nói: “Hôm nay ta về, ta chứng cho bách gia vạn hộ Phủ Đồng, ta ban lộc ban tài cho bách gia trăm họ...”
Buổi lễ đang diễn ra yên lành, mọi thứ đang suôn sẻ, những tưởng đã xong việc, chuẩn bị đến công đoạn phát lộc cho các con nhang đệ tử, tay “Quan” tung lên không những đồng tiền Cảnh Thịnh Thông Bảo, con nhang đệ tử đang vui vẻ thụ hưởng lộc thánh, bỗng đâu có một dáng người gầy xọp, xanh xao nhảy lên bàn thờ chính điện, trèo lên bàn thờ ôm lấy bát hương của ngôi thánh mẫu xuống, tiện tay thu lượm những đồng tiền thông bảo rơi phía dưới chân, khoé miệng ý cười hiện ra: “Cha mẹ ta quả không sai, đói no giật bát hương thánh mẫu là có tiền ngay ấy mà... ha ha”
Chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của vị đồng thầy trên điện, mắt trợn ngược, hai đầu gối khụy xuống, lập tức mồm phun ra một đoạn máu tươi trên nền, ngã vật xuống bất tỉnh nhân sự…...
Nói thì chậm sự việc xảy ra quá nhanh không ai trở tay cho kịp. Mấy người hầu dâng phía trên thấy anh ta như kẻ điên, ngay lập tức vây lấy, tiện tay lấy dây vải bắt trói. Thầy đồng này chính xác bị “Khuê Đồng” hay còn gọi là “Sụp Đồng” trong lúc lên đồng thánh đang ốp vào, chưa qua lễ xuất đồng, mà bị phá rối sẽ bị hành xác, nhẹ bất tỉnh, nặng hồn không về lại xác thân sẽ nguy đến tính mạng là khó tránh.
Lúc ấy đói quá hóa liều Mai Hào nhà ta, đâu có nghĩ được gì nhiều, chỉ nghĩ ôm bát hương thánh mẫu là có tiền nên “điếc thì không sợ sấm sét”. Chẳng may cho anh ta, giống như con thiêu thân lao vào lửa, canh hầu ngày hôm ấy là một con nhang đệ tử là quan lớn chủ lễ, tức là quan sai triều đình chuyên đi tầm nã gian tặc, trước giờ mang tiếng là miệng hét ra lửa, ra tay tàn độc không chút nương tình, không bao giờ nương tay với bọn con dân sai trái, trước đánh sau hỏi, toàn dùng nhục hình trước khi tra xét. Có nhiều bọn gian tặc, chưa rõ trắng đen xanh đỏ, đã ra người thiên cổ.