• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ nghe tiếng đồng thanh vang lên “Dạ... Vâng”

Lập tức, nghe lệnh tấu lên những khúc nhạc chầu văn. Lão đồng Mai Hào khoác áo bào đỏ, đầu chích khăn xếp, trùm khăn phủ diện bên trên, tay phải cầm bó hương cháy đỏ rực vẽ một chữ “Nhập” giữa không trung, đọc một đoạn văn khấn :

“Thần cung thỉnh

Ngũ phương Ngũ Đế - Ngũ Hổ oai linh

Đồng tâm hiệp lực anh linh một lòng

Tôi nay vâng lệnh thiên đình

Mời Quan Ngũ Hổ uy linh đáo đàn

Hộ đàn trợ Pháp việc công

Hưng Long Thánh Giáo đời đời

Điện đường linh hiển cứu người dương gian…”

“H Y…”

Đoạn nhanh tay tung khăn phủ diện, đưa bó hương cho đồng lính, sau đó ánh mắt trợn trừng trừng nhìn vào cửa phủ điện hoang tàn, chỉ thấy trong chớp mắt, ánh mắt lão đồng Mai Hào đỏ như máu, tay chân co quắp, nằm xuống mặt đất, xương sống trên lưng nhô ra, cong lên phía trên như con tôm hùm, móng tay cào cào trên mặt đất, đầu thấp lưng cao, miệng phát ra những tiếng gầm gừ như hổ dữ nhìn thấy con mồi, bò lại gần mâm đồng nơi đặt lễ vật ăn gạo, muối, trứng gà, thịt heo sống, riêng con gà đưa hàm răng cùng động tác đôi tay bẻ cổ con gà chết tươi, cực lực uống máu ăn thịt, trong chốc lát con gà còn sống giờ chỉ còn lại cái đầu và bộ đồ lòng.

Lúc này khắp xung quanh cỏ hoang lay động, khiến chim bay thú tán, phía miệng giếng nằm giữa khu điện thờ hoang sơ, từ dưới bỗng phụt lên một trận âm phong, tà khí tanh tưởi bay ra, từ dưới bay vụt lên một cái bóng đen nhỏ.

Cả đám đồng lính không nhìn thì thôi, thấy rồi rùng mình ớn lạnh sống lưng, gan nứt mật vỡ, tay chân bắt đầu loạn nhịp, nhạc chầu văn giờ như một đám hát sơn đông mãi võ, nói chung không biết là hát cái thể loại gì, miệng căng cứng há hốc mồm nhìn bóng đứa trẻ kia, thật quá dọa người ta. Khuôn mặt xanh lè không sức sống, vặn vẹo méo mó, bốn chiếc răng nanh mọc dài trên miệng, tai nhọn như dơi, lông đen mọc đầy tay chân, phía sau lưng còn thấp thoáng một cái đuôi. Nhìn trước sau, trên dưới, trái phải kiểu gì cũng không phải là một con người. Đến lúc này ai đã từng biết mặt Ú thiếu gia trước đó, có nhìn trăm lần cũng không thể nhận diện, không thể là Ú thiếu gia, đích thị là một con chó tinh.

Trên sân điện thờ hoang tàn lạnh giá về đêm, hai cặp mắt không chút thiện cảm nhìn nhau, mà không biết phải gọi gì cho đúng, giữa lão đồng Mai Hào và Ú thiếu gia. Một hổ - một chó nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, gầm gừ như một cái chuồng nuôi thú dữ. Lão đồng Mai Hào trong tay cầm lấy chiếc roi dài bằng cây dâu, phút chốc nhanh như cắt lao đến Ú thiếu gia quất tới tấp lên thân thể cậu ta, những tiếng chát chúa vang lên những lằn roi tứa máu kèm theo tiếng kêu xèo xèo bốc khói như nước tưới vào lửa. Ngũ Hổ đang thực hiện phép “đánh ma” trên người của Ú thiếu gia, nếu cứ chịu đòn như vậy thì việc hành pháp sẽ mau chóng thành công. Ú thiếu gia kêu lên đau đớn, trạng thái hình ảnh trên thân thể xuất nhập chuyển liên tục lúc mờ lúc tỏ, chó - người - người - chó, cứ tưởng là xong chuyện như ai đâu được chữ “ngờ” chó tinh chứ nào phải chó cỏ nhà nuôi, bỗng nhiên phản ứng lại hất văng lão đồng Mai Hào ra xa, lực rất mạnh làm lão đồng mất thăng bằng cắm đầu vào đống cỏ, cũng bởi đám đồng lính vì quá lo sợ còn đâu chịu hát cung văn trợ lực cho lão đồng, nên uy thần của Ngũ Hổ có vẻ bắt đầu có dấu hiệu bị mất dần đi, nếu chuyện này cứ vậy e rằng bị chó tinh cắn mà bỏ mạng cũng nên.

Lão đồng Mai Hào tay chân quờ quạng, còn chưa kịp chui ra khỏi đống cỏ, thì lập tức bị một cơn đau xé từ phần mông của lão lan nhanh lên đỉnh đầu, nhìn lại đằng sau thấy Ú thiếu gia lao đến miệng gặm cứng vào cặp mông mỏng dính đầy thịt của lão đồng Mai Hào không buông, cái này kêu là “cẩu xực xí quách”, lão đồng Mai Hào đau đến trợn mắt nhe răng, Ngũ hổ tướng cũng xuất đâu mất tiêu mất dạng.

Lão đồng bao năm chinh chiến trừ tà tróc yêu, bản lĩnh một thân nào thiếu, cố tung một cước vào Ú thiếu gia ra đằng xa, nhanh chóng cầm lấy bình rượu uống cạn. Nhắm híp mắt, sau đó nói: “Là yêu ma nhà ngươi cố chấp, có tan hồn phách đừng có trách ta…”

Lão đồng Mai Hào đau quá chẳng cần nghĩ thêm gì, nhắm mắt thực hiện pháp môn cổ thuật “Thiền Động” chỉ trong tích tắc hai mắt phóng ra tinh quang, lấy trong người ra sáu đồng tiền trên có khắc bốn chữ Cảnh Thịnh Thông Bảo, đồng tiền tròn có lỗ vuông tượng trưng cho trời tròn đất vuông, đồng tiền được vua triều Tây sơn ban xuống, lệnh vua như lệnh trời, dương khí cường thịnh, lại thêm máu từ gà trống đen. Hai bàn tay cung thành nắm đấm, giữa các ngón tay kẹp các đồng tiền Cảnh Thịnh Thông Bảo, lão đồng Mai Hào tung hàng loạt nắm đấm vào thân thể Ú thiếu gia, điên cuồng nhanh như tia chớp, làm Ú thiếu gia choáng váng, như có hàng ngàn con ong chích vào cơ thể mình, chỉ biết la hét trong đau đớn.

“Còn không mau xuất ra, trả lại thân xác cho người ta. Mi cố chấp thì ta không hàn, mà diệt ngươi… Xuất... xuất ra mau…….”

Lão đồng Mai Hào lúc này há chẳng phải ai khác mà được Đức ông Hưng Thịnh đại tướng, một trong lục bộ đại tướng Trần – Triều “ốp” vào thân xác. Được một lúc, cơ thể Ú thiếu gia mềm như cọng bún, trong thân thể một dòng hắc ám bay ra, tan nhanh vào không khí, các hình tướng ma quái trên người dần biến mất, trở lại hình dạng trước kia. Lão đồng Mai Hào ngồi phệt xuống đất, thở dốc, mồ hôi tuôn ra, người như đổ lửa…phen này quả thật hao tâm tốn sức tu vi không ít.

Trong khi các đồng lính lao nhao chạy tới phụ giúp lão đồng Mai Hào. Trên phía cao nơi nóc mái đình nghiêng ngả, có một bóng dáng một bé gái, mái tóc rối bù, che hết một bên gương mặt, ánh mắt vô ưu, ngồi chồm hổm từ nãy giờ xem lão đồng Mai Hào thu phục chó tinh, xong việc đứng lên, nhếch mép cười ma mị, trong tay cầm một vật hình chiếc hèo bằng chất liệu kì lạ chuyển màu lúc đen lúc trắng, trên có gắn những tua rua bằng vàng phía dưới có thêm những cái chuông nhỏ, đập đập lên bàn tay kêu leng keng… leng keng…

Lão đồng Mai Hào nghe tiếng kêu phản xạ ngước nhìn, ánh mắt kinh hãi thốt lên: “Hèo Bạch Dạ truyền thuyết... là ... là nó” …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK