• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền tài như ngọn gió

Danh lợi tựa phù du

Thế gian đầy nhục dục

Mấy ai đã thành thần...

Mấy câu trên nói về thực tại thành Thái Nguyên rộng lớn, vô vàng kỳ nhân dị sĩ giang hồ, Đông Bắc có Đền Vạn Kiếp Trần Triều, Tây Nam có Nguyệt Du Cung của Đạo Mẫu Tam Tứ Phủ, ngoài hai nơi trên còn có các phủ điện lớn nhỏ khắp nơi, lại phân ra thành bốn bang mười sáu hội, trong đó có Chính có Tà, thật giả lẫn lộn, ai cũng muốn xưng danh để tiếng, nơi này các thế lực hắc bạch lưỡng đạo thấy vậy mà chia ra phe cánh, âm thầm ám hại hạ uy tín nhau, tranh giành địa vị, lôi kéo con nhang đệ tử về phủ điện của mình.

Thế gian truyền rằng vốn dĩ Thái Nguyên là thế gia truyền kỳ, tâm linh bảo địa là vì từ ngàn xưa khởi khai thiên lập địa là cửa ngõ thông linh, nơi ra vào tứ cõi: m - Dương - Thiên - Địa, nói cho ngắn gọn là “m Dương Lộ”, chính vì lối ra vào của thần ma, nên đã có truyền thuyết nói rằng, đã có một Thánh nữ uy phong, thánh lực bá thiên vượt qua trăm vạn kiếp tu vi, thần ma dù có bá đạo đến đâu cũng quy phục dưới chân nàng, vì tránh cho nhân gian lầm than, con người nhỏ bé không thể đấu lại thần ma, nên đã phong bế núi Thiên Thai biến nó thành Ấn Thánh phủ lên trên hang Trấn Quỷ vực sâu rất tà môn, tại phía Đông thành Thái Nguyên.

Thái Nguyên địa bảo có kỳ nhân

Thế gia vừa đến đã thành danh

Đức Thánh chọn lựa nào đâu tránh

Mặc cho thế sự đổi xoay vần

Ai đâu ngờ được trăm bể khổ

Hạ nhân sao lại dám xưng thần...??

Câu hát trên là nói về một người, sinh ra đã mệnh lớn, gia đạo hào môn, ba đời làm quan, chuyên dạy học cho thái tử trong cung, đề bút chiếu chỉ cho Hoàng Thượng, văn môn hào khí là thế, ấy vậy nhưng khi sinh ra anh ta lại giống một kẻ khác, bỏ văn xếp bút, đi theo con đường Thanh Đồng, sau đó một thời gian ngắn đã may mắn được chân truyền của Thánh nên thành danh, “Tróc tà sát quỷ trừ tinh, quyền thần cai quản âm binh nhà trời” uy danh đỉnh đỉnh, mọi người xưng tụng là Sư Đồng, cấp bật cao nhất tại Phủ Đồng. Sư Đồng Mai Hào …

Mấy ai biết rằng, đâu phải được cái danh xưng đó nào dễ dàng, anh ta cũng lên bờ xuống ruộng, trầy da tróc vảy chứ chẳng chơi, đôi lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông, suýt bỏ mạng mấy lần, người ta nói con mèo có chín cái mạng Mai Hào nếu có chín cái cũng không đủ mà dùng. Vực sâu núi thẳm, hang cùng ngõ hẹp, dầu sôi lửa bỏng, lên trời xuống đất, ma quỷ tinh đều chạm mặt, chuyện kinh thiên động địa nào anh ta cũng điều kinh qua. Chuyện này kể các bạn nghe dần dần mà thưởng thức...

Có câu nói tất thảy mọi chuyện muốn rõ tường tận phải nghe từ đầu chí cuối, cái gì cũng có thể có cái gọi là bắt đầu. Trong kiếp nhân sinh này chuyện gì cũng có thể xảy ra, con người dù có thông minh đến đâu cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì với mình, có người trước phú sau bần, cũng có người trước bần sau phú, nay lành mai dữ không biết đâu mà lần.

Năm ấy có một gia đình hào môn chính nghĩa, giàu có một vùng, không ai bì kịp, vừa giàu lại thêm gia giáo. Gia đạo này họ Mai vừa có tiếng vừa có miếng, truyền thừa 3 thế hệ tiếp nối văn hay chữ tốt, chuyên làm quan văn trong triều đình, vừa dạy văn cho Thái tử, chấp bút cho Hoàng thượng, nhiều lần trên long điện được vua sắc phong, lại có người đỗ cả Trạng Nguyên. Còn thêm nghề kinh thương giàu có, làm ăn phát dương quang đại, bạn nghĩ xem mấy ai được như vậy? .

Lại nói lão gia Mai Quốc nhà này chuyên làm chuyện phúc đức, giúp nghèo tế bần, mùa đông phát áo ấm, thiên tai lũ lụt mở kho lương phát gạo, ai khó khăn chỉ cần lão Mai gia biết được nhất định không ngó lơ. Chuyện lành làm luôn tay vậy mà… có chút phiền muộn khó giải bày cùng ai, đó là bước qua tứ tuần mà chưa có con nối dõi tông đường. Trong ba tội bất hiếu thời xưa, không con nối dõi là tội lớn nhất, thế nên hai vợ chồng già không khỏi buồn rầu, ai hiểu chuyện thì cho là hai vợ chồng lão Mai gia làm chuyện phúc đức quá nhiều, nên trời cao chưa biết chọn ai xứng đáng sẽ làm thiếu gia sau này, kẻ ác miệng cho rằng Mai gia xưa kia có lẽ làm chuyện thất đức nên làm chuyện tế thế giúp dân, là hòng che đi nghiệp chướng cha ông gây ra.

Cũng có câu” Cây khô không có lộc, người độc không có con” lão phu nhân thì càng đau khổ hơn, bao nhiêu cách thức bày ra, cỏ cây hoa trái, các loại thảo dược, bà thầy ông lang nào danh tiếng đều tìm đến, bế tắc vẫn bế tắc, có lẽ chỉ còn cách cầu khấn ơn trên, nếu các đức thánh mẫu có hiển linh mà cho mình một đứa con, không thì gia đạo họ Mai sẽ tuyệt hậu mất thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK