Nhưng lão đồng Mai Hào chỉ nhận các loại hoa quả, nhìn tiền tài rất đau lòng, nhưng nhất quyết không nhận tiền tài vật chất, lão đồng hắng giọng, một tay vuốt cọng ria mép, ra vẻ đạo mạo của bậc chân tu, nghiêm nghị nói: “Ta mang thân công đồng một lòng theo hầu các Thánh, thực hiện việc trừ tà sát quỷ là bổn phận và tự hào là con nhà Thánh, không phải vì tiền tài. Trong luật Thánh có nói đó là không phạm vào tài vật của chúng sanh, như thế sẽ phạm vào Ngũ Tệ - Tam Khuyết là hình phạt không tránh khỏi dành cho các đồng nhân tham lam. Ngũ Tệ gồm có: Góa bụa, Độc thân, Câm điếc, Tàn tật, Cô đơn, Tam khuyết là thiếu thốn tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực. Nếu có thì chỉ nhận một ít, xem như có lệ ủng hộ “Giọt dầu” hương nến hoa đèn cho các Thánh, việc quan trọng là làm thiện quả tích công đức…”
Cụ Lý nghe danh tiếng lão đồng Mai Hào đã lâu, giờ thì lại thấy lão xem danh lợi như phù du, đúng là người vừa có tài vừa có đức, trong lòng cảm khái lắm. Cụ Lý trăm lần vạn tạ chẳng biết phải làm sao, chuyện người ta không nhận tài vật cũng không thể gượng ép, mai này sẽ nguyện mang số vàng bạc này ra giúp cho kẻ nghèo người ốm, tích công đức. Đang đưa tay ra lấy lại số bạc, thì có một giọng nói đanh thép, vừa đủ nghe mà uy lực kinh người vang lên: “Ai nói là không nhận tiền tài? ...”
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì không khỏi giật mình một cái, lão đồng Mai Hào vốn có danh tiếng trừ tà tróc yêu, trên không sợ trời dưới không sợ đất như khi vừa nghe thì cũng hồn xiêu phách lạc, cả nhóm người tròng mắt như đứng im như khúc gỗ, trước mặt là một phu nhân khuynh nước nghiên thành, dung nhan dù cũng đã qua thời xuân sắc, nhưng vẫn còn đó nét đẹp hơn người, gương mặt trái xoan, môi nhỏ, cổ cao, mắt phượng thanh tao, dáng người gọn gàng, tóc buộc cao, một vầng khăn xoan quấn quanh đầu. Nhưng có điều giọng nói thì ngược lại với dung nhan kia, âm trầm như lẫn tiếng khàn đặc của một “võ tướng” xuất trận. Quả thực đây chính là bà vợ danh tiếng không kém của lão đồng Mai Hào, Quỳnh Nga “sư tử Hà Đông” chính hiệu. Quỳnh Nga đưa ánh mắt “hiền từ” nhìn Mai Hào rồi gắng lên từng tiếng:
“Sao hả? ... là ông nói không muốn nhận tiền tài sao? Ông Thầy đồng Mai Hào? Vậy hằng ngày ông phải làm bao nhiêu vàng mã để kiếm cái ăn cho gia đình này? , hay ông muốn tôi cho ông ăn đất thay cơm hử? ... Đến lúc đó tôi xem thánh nào “ốp” vào ông cho no bụng nhá!!”
Lão đồng gương mặt bỗng chốc biến sắc, đành quay sang Cụ Lý gượng cười nói: “Là ta nói theo sách Thánh hiền, cho phải đạo, với lại tôi nào giúp được cho chị bao nhiêu mà dám nhận tiền bạc gì. Ha ha đúng không? ... “
Quỳnh Nga Nga ngồi xuống bên cạnh, đưa tay “Xoa... xoa” vào cái mông đang bị thương của lão đồng Mai Hào, làm lão đồng muốn chảy cả nước mắt nói: “Là không giúp được bao nhiêu sao?
Ông có biết cái mông này của ông tôi nuôi bao nhiêu là thịt vào đây không, lại còn chữa lành vết thương, bồi đắp sức khỏe, lại còn chuyện sau này có còn làm ăn được con mẹ gì với tôi không, hay nó lại ảnh hưởng đến “trụ nhà “phía trước là... là thôi con mẹ nó nhé! Tôi là tôi đi tái giá nhá!”
Lão đồng Mai Hào vừa rên ư ử, vừa cố gắng nhìn Cụ Lý nói: “Giờ nghe lời vàng lời ngọc của phu nhân tôi nói, thấy cũng rất chí lý….câu nói của Thánh nhân giờ tôi mới hiểu ra “có thực mới vực được đạo”…hèm! nhưng mà thôi, cho tôi xin một ít nhé! Trước là bồi bổ cơ thể, đặng sau này lấy lại sức khỏe còn hành đạo... ha ha ….Kiểu “giọt dầu” nhiều cho mấy thánh tí ấy mà… hè hè...”
Cụ Lý không ngờ lão đồng Mai Hào mới đó ra vẻ đạo mạo chân chính không màng tiền tài vật chất, giờ lại nghe theo lời vợ, lật mặt như lật bánh tráng. Thực là lời đồn chẳng sai tẹo nào, mang tiếng sợ vợ tại Phủ Đồng này lão đồng Mai Hào nói thứ nhất không ai dám nhận thứ hai. Ra đường thì như lang như hổ, về nhà như chó chui gầm giường, nhiều lần bị vợ hành hung, bạo liệt, mắt sưng mắt bụp, trước ai thấy rồi cũng thương xót, nhưng thấy nhiều thành ra quen mắt xem như là chuyện cơm ăn nước uống hàng ngày.
Quỳnh Nga không cần nhiều lời, đứng lên bước lại bàn, vơ tay hốt hết số tiền trên bàn, quay lưng mang đi, còn không quên nói theo: “Này chỉ là phần công cứu tánh mạng của Ú tiểu tử nhà chị, còn cái mông của chồng tôi, rồi sau này mà “trụ nhà” lão có bị gì, tôi sang đốt nhà chị, chị có mà liệu hồn với tôi...”
Cụ Lý sợ đến mặt xanh như tàu lá, không ngờ lời đồn thổi về bà vợ lão đồng “chua ngoa” ngoài kia có như thế nào cũng không bằng trực tiếp nhìn thấy, làm cụ Lý nữa ngày chưa hoàng hồn. Một hồi sau, cụ Lý có cầu lão đồng Mai Hào cho mình biết vì sao tai họa bỗng dưng ập xuống gia môn, Ú thiếu gia con nhà mình cả ngày ở trong nhà, nắng không chạm đầu mưa không chạm mặt cớ vì sao lại bị một con chó tinh, chiếm dần lấy thân thể.