Kinh nghiệm khi đi săn phải canh ở chỗ đàn lợn chạy qua, bốn anh em họ tìm gần chân núi một gốc đại thụ to hai người ôm không hết, lão Cả leo lên trước tiên, thả một sợi dây thừng xuống bên dưới, hai người còn lại túm dây leo lên.
Lão Tam quá béo, lại thêm bệnh sợ độ cao, hai chân hắn ta kẹp chặt vào thân cây, như con thạch sùng ôm cột đình, mặc kệ lão Cả với lão Nhị mắng thế nào cũng sống chết không buông,
Lão Nhị mệt toát mồ hôi, mắng: “Thằng nhát chết này, nếu cậu còn không bò lên thì cứ ở đấy cho Lợn rừng làm thịt cậu luôn đi!”
Lão Cả sợ run cả tay chân, vẫn còn mạnh miệng: “Éo mẹ! Không phải chỉ là mấy con Lợn rừng thôi sao, đến lúc đó để anh đây giải quyết hết cả đàn thể hiện bản lĩnh cho chú xem, một dao là một con!”
Lão Nhị giận quá hoá cười to: “Con bà nó, lại còn một dao một con cơ! Tôi xem rồi, anh cứ ngoan ngoãn đợi ở trên cây đi, tí nữa tôi lấy ít lông bờm của Lợn rừng làm cho anh cái lược để tặng cho tỷ tẩu ha!”
Lão Tam thấy hai ông anh lo chửi nhau, không quan tâm thằng em này, chuẩn bị bỏ rơi mình, sợ xém xỉu, dùng hết sức đạp vào thân cây, thở cũng không dám thở mạnh.
Lão Tứ lấy dây thừng quấn nhiều vòng vào chỗ các nhánh cây, tạo ra một mạng lưới dây thừng hình thành một mạng nhện cực lớn trên tàng cây, mọi người ngồi ở cành cây phía trên lưới, tránh bị rơi xuống, xong rồi leo lên một chạc cây cao, ôm cung trong ngực, tựa người vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Cuối cùng lão Tam cũng leo đến phía trên, chỉ hận là nhánh cây thì nhỏ, mông lão thì to quá thể ngồi chạc cây bé tí đau hết cả mông, nhịn đau cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể mở mắt trông mong nhìn phía xa trong các hốc hang núi Trung Vu.
Thông thường lợn rừng đến tầm canh hai tới gần gà gáy mới xuất hiện, bốn người chỉ có thể ngồi ôm cây mà đợi, ngủ cũng không thể ngủ, xuống cũng không được xuống, mắt thấy khu rừng càng lúc càng u ám, tiếng côn trùng ong ong bên tai, dãy núi Trung Vu đen sì sì âm u phẳng lặng.
Một lúc bỗng lão Tam thấp giọng bảo: “Im lặng, nó đến rồi!”
Nhìn xuống dưới, phát hiện không biết từ bao giờ, từ bên trong một cái hang giữa núi đột nhiên nổi lên một làn sương trắng, tràn ngập bốn phía, như một bức tường dày đặc, chầm chậm tràn về phía trước, vừa lạnh vừa ẩm, khiến cả bốn anh em họ Nam da gà nổi lên từng đợt.
Lão Tam đột nhiên túm lấy tay lão Tứ, giọng run run: “Lão, lão Tứ… Sao tôi lại nghe thấy có tiếng một nữ nhân đang khóc…”
Lão Cả nghe thấy rùng mình một cái, suýt thì rơi từ trên cây xuống. Đêm hôm khuya khoắt, lão Tam đột nhiên buột miệng nói một câu như vậy, thực sự quá dọa người ta.
Có điều cả nhóm lắng tai hướng về phía bụi rậm phát ra âm thanh kia, phía trong ấy quả thực có tiếng nức nở nghẹn ngào, giống như con động vật nào đó đang rên rỉ, hoặc như là có tiếng người đang khóc nỉ non tha thiết.
Lão Tứ lại đột nhiên ra hiệu cho tất cả im lặng, sau đó đưa tay chỉ chỉ vào chỗ xa, hiển thị có Lợn rừng đang tới rồi!
Lão Nhị nóng mũi nói chúng ta ngồi ở đây cả đêm, người bị muỗi rừng chích chẳng còn gì rồi, không dễ gì đợi được đến bây giờ, con mẹ nó đừng nói nữ quỷ, dù có là hắc bạch vô thường tất cả cũng xông lên. Rất nhanh chóng, một con Lợn rừng to đùng vừa kêu vừa chạy tới, cái đầu lắc lắc như say rượu, đâm mạnh vào một gốc cây gần đó, nghe rầm một cái, nó dốc sức gượng đứng dậy, nhưng sau đó không đi được mấy bước, lại ngã dúi dụi vào bụi cây, mãi mới bò ra được.
Lão Tứ thấp giọng cười: “Hả, đây là một con Lợn bị say rượu ah!”
Lão Cả ở bên cạnh bảo: “Trước hết đừng động, con này chỉ là con non, không phải là con đực lớn nhất, con Lợn non này có gì đó lạ quá!”
Một lúc sau lại có thêm vài con Lợn rừng choai choai tiếp theo lảo đảo lăn ra, đều không đi được mấy bước đã ngã xuống đất, sau đó lại liều mạng bò dậy, chạy thục mạng, rất kỳ quái. Hơn nữa bụi cây phát ra tiếng khóc kia liên tục lắc lư ngày càng mạnh, như là có cơn gió thổi vào, tiếng nức nở lại càng ngày càng vang vọng.
Lão Nhị tay bám vào cành cây, nheo nheo mắt nhìn một hồi, rồi nói: “Mấy con Lợn rừng này, hình như không nhìn được.”
Không nhìn được? Lão Tứ kinh ngạc: “Ý anh là chúng nó bị mù? ai có thể móc mù mắt chúng nó cơ chứ?”
Lại qua một lúc, tiếng nữ nhân nức nở càng lớn gần hơn, to hơn nữa thanh âm dần biến đổi, không chỉ đơn thuần là tiếng khóc nữa, mà còn kèm theo tiếng cười khằng khặc quái dị, trong đêm tối, chẳng khác chi nào ma quỷ.
Lúc này, lão Tam đột nhiên kêu lên: “Có, có... Chó, là Chó bạch cẩu!”