• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ấy nhóm nguời thợ săn có bốn anh em nhà họ Nam cùng nhau vào rừng săn thú, không ngờ gặp phải sự việc tà quái, đi bốn trở về một.

Lại nói vùng Tam Điệp xưa kia, đất đai trù phú, sản vật dồi dào, chim trên trời cá dưới nước, rừng rậm bạt ngàn, sinh sống nhiều loại thú hoang, là cái “Thực bảo bồn” nuôi sống người dân xung quanh trải qua hàng ngàn năm, thế nhưng khi chiến sự qua đây tất thảy điều thay đổi đến không thể ngờ. Người ta thường nói “Con người quả thực là loài ác độc nhất” hết đánh giết lẫn nhau, các toán quân phản loạn chui rút trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc, không như quân đội triều đình có sẵn kho lương dự phòng, không phải lo cái ăn, nghĩa quân phản loạn chui rúc trong rừng sâu núi thẳm mà dựng trại, ngày đêm đi săn bắn tận diệt, mỗi ngày nuôi sống hàng trăm quân lính, thì hỏi thử con vật nào còn sinh sống cho được?

Trước thì con vật này ăn con vật kia, thiên địch lẫn nhau mà sinh tồn, nay thì tất cả điều làm thức ăn cho con người. Vẫn có câu “Miệng ăn núi lở” bao nhiêu cho đủ cái bao tử không đáy của con người đây? Thế nên, chẳng bao lâu thì thú hoang, chim chóc bay trên trời, cá lội dưới sông đều chung một định mệnh, Tam Điệp giờ thành nơi bỏ xác thú hoang bị gán cho thêm cái tên Tam Điệp Mộ Thú.

Sự việc xảy ra vào vài ngày trước, tại cửa nhà dòng họ Nam Gia, một gia đình làm thợ săn truyền đời, có tiếng huyên náo, lão Nam Tứ em út, hớt ha hớt hải chạy về nói với mọi người trong nhà là, trong lúc đốn củi ngoài bìa rừng phát hiện ra một đàn lợn rừng “Những con lợn tôi thấy này nặng hơn cả tạ, hai “hòn bi” to hơn quả trứng ngỗng luôn ấy!!”

Mọi người nghe thấy ánh mắt toát lên sự kinh ngạc, mấy năm nay đến con lợn rừng bé như con mèo còn kiếm không ra, thì lấy đâu mà một đàn lợn rừng to như vậy lại xuất hiện, chẳng phải lão Nam Tứ nhìn gà hóa cuốc hay sao? nhưng lão Tứ chết sống vẫn khẳng định như đinh đóng cột là không thể nhằm, lại còn lăng xăng chạy vào nhà chuẩn bị mọi vật dụng săn bắn, kêu tất cả nhanh chân không khéo mất dấu vết miếng mồi ngon, thấy vậy nên cả ba người anh còn lại cũng lập tức lên lấy cung tên, dao săn, liền một mạch đi thẳng đến Tam Điệp Mộ Thú.

Chạy đến nơi mới biết, lần này lão Tứ miệng không kín kẽ làm mấy nhóm thợ săn khác nghe thấy, toàn bộ cao thủ dân gian gì đó đều tới, kéo nhau rồng rắn vào rừng tìm đám heo rừng kia. Thợ săn, chó săn, bẫy, độc dược, đám lợn rừng bị đuổi chạy vào rừng rồi.

Nhưng bọn họ nào chịu bỏ qua, cả nhóm dứt khoát truy cùng đuổi tận, vào sâu chốn Tam Điệp Mộ Thú săn con mồi.

Lúc đó, nhóm săn có bốn người, lần lượt là lão Cả, lão Nhị, lão Tam, em út Nam Tứ. Lo tập trung truy đuổi dấu chân đàn lợn, ngẩng mặt lên thấy đã chiều tà bóng xế, nơi họ đến là một ngọn núi nhỏ mang tên Trung Vu, trên Tam Điệp Mộ Thú, nơi này rất hoang vắng, núi nhỏ nhưng rất nhiều hang hốc, cái to cái nhỏ khoét sâu vào vách núi, từ xa trong như một cái tổ ong, lúc này phần trời chuyển tối, ánh dương đã lặn, dấu vết khó phát hiện, hang núi hàng trăm cái chi chít làm sao tìm ra đây.

Thợ săn truyền nhau câu nói: “Nhất Trư, nhị Hùm, Tam Sói” trong rừng sâu, đến cả Hổ còn thua kém Lợn rừng, răng nanh cong vút, sức mạnh ngàn cân, chẳng may chọc đến nó tính mạng xem như an bài, nên họ chỉ có thể ngồi trên cây đợi Lợn rừng đi kiếm ăn mà ra tay.

Lão Cả bảo, Lợn rừng hay đi theo đàn. Một đàn Lợn rừng, nhiều thì tầm mươi con, ít nhất cũng có ba đến bốn con. Thường là mấy con Lợn mẹ, mang theo một đàn con cháu, phía sau có vài con Lợn đực làm thủ hộ. Nguy hiểm nhất chính là Lợn đực, da dày thịt béo, còn phủ một lớp bùn khô cứng, đã hung mãnh lại còn rất cảnh giác, đừng nói đến dao săn, cho dù là cung nỏ cũng không bắn rách da nó được.

Lão Nhị lại nói, chủ yếu là đầu tiên tiêu diệt mấy con Lợn đực ở sau đàn, đánh chết Lợn đực xong, mấy con còn lại cũng hoảng thần, tùy tiện là gom trọn bầy.

Lão Tam thì cho rằng biện pháp tốt nhất chính là đặt bẫy, hoặc dùng Chó săn Lợn, ít nhất phải có bốn con, hai con đi cắn vào tai Lợn, một con ngoạm mông, con cuối cùng thì tấn công dưới bụng Lợn rừng. Lợn rừng bị bốn con Chó quấn lại, thừa dịp nó bị cắn xoay vòng vòng, khi nó mất tập trung tất cả dùng lao đâm tới, một lúc thôi là có thể đâm chết nó rồi.

Lão Cả trề cái môi dày cộp, nói: “Tiểu tử cậu còn ngồi đó châm chọc à, chúng ta hiện tại có Chó nữa sao?”

Lão Tứ nổi quạu: “Con bà nó, nếu mà có Chó thì còn cần lão Tam ngươi àh?!”

Trước đó Nam Gia lúc nào cũng trực tiếp huấn luyện nuôi dưỡng cả mấy chục con Chó, sau thì rừng hiếm thú hoang nên Chó săn trong nhà Nam Gia không còn hữu ít, thì cũng bị đem ra làm thịt mất rồi, lão Tam ngẫm lại thấy cũng đúng cả năm nay, đến miếng thịt lão còn chưa nhìn thấy, hương vị thịt thì chỉ còn trong ký ức, giờ lấy đâu ra Chó săn đây, thế nên cứ đứng đó mà chậc lưỡi tiếc rẻ không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK