Khi dẫn thiếu gia Mai Hào ra pháp trường Trảm Đầu Đài. Dọc đường đi biển người tấp nập, chen vai sát cánh, hết thảy đều là dân chúng xem náo nhiệt. Bởi lâu lắm rồi mới xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, đến nỗi phải mang đi hành quyết, trong thành Thái Nguyên còn náo nhiệt đông vui hơn cả đón năm mới, kẻ bắc thang, người trèo tường, thậm chí trên các nhánh cây hai bên đường cũng toàn người là người, còn có rất nhiều hộ buôn bán nhỏ, ngồi ăn uống, hút điếu cày, nhâm nhi tách trà nóng, chẳng khác gì đi xem kịch rối nước. Không ít hàng quán lớn nhỏ treo biển đóng cửa, bà chủ dẫn theo người làm công, người làm công dẫn theo vợ, vợ dẫn theo con nhỏ, con nhỏ dắt theo chó mèo… nói túm lại, ngoại trừ nằm trong quan tài hay đã chôn xuống đất, còn đâu tất cả đều có mặt.
Mai thiếu gia chỉ biết cúi đầu, phần đau khổ, phần thấy mình là kẻ chẳng ra gì, sự nghiệp công danh vĩ đại của gia tộc họ Mai cuối cùng là do mình phá nát, khi xuống suối vàng còn mặt mũi nào mà nhìn mặt liệt tổ liệt tông, mình có chết cũng đáng.
Cũng như câu “Cháy nhà hàng xóm vỗ tay reo mừng” những kẻ ghen ăn tức ở trước đây hả hê khi thấy thiếu gia nhà họ Mai chuẩn bị hành hình. Người thương tình cũng không ít, vì trước đây đã chịu không ít ơn cứu giúp của Mai Quốc lão gia, họ biết là vậy như quân pháp đã lập, cũng không biết làm gì hơn, chỉ biết đứng nhìn, nghĩ đến cảnh thiếu gia phơi xác ngoài Trảm Đầu Đài, không người thân thích, họ âm thầm gạt lệ, chỉ biết chắp tay cầu khấn cho thiếu gia qua kiếp nạn sát thân này.
Chẳng mấy chốc dòng người lũ lượt đã kéo đến cổng phía tây thành Thái Nguyên, bỗng tất cả đứng sững lại, khi nhìn thấy ngay trên đường xuất hiện một vị thế ngoại cao nhân, râu bạc trắng, tóc búi cao trên có cài một kim châm màu vàng, mặc trường sam tay rộng màu nâu thêu một chữ “Trần” màu vàng sau lưng, đai lụa màu đỏ, người toát ra khí thế bất phàm, vị này ước chừng trên trăm tuổi, ngồi xếp bằng trong tư thế thiền định, mắt nhắm hờ, theo tư thế Tam Quan Triều Thiên, thế nào gọi là Tam Quan Triều Thiên? Tam quan: lòng bàn chân, lòng bàn tay, đỉnh đầu; Triều Thiên: hướng lên trời. Nhìn từ xa trông vị này khác chi một bức tượng.
Người dân chen nhau vòng trong vòng ngoài, vươn cổ trợn mắt, tất cả đều muốn ngắm nhìn vị cao nhân kia ra sao, khiến cho náo loạn cả lên. Có bốn quan dịch tới dẹp đám đông, có điều vị cao nhân vẫn không hề lay động, mắt vẫn nhìn về phía chiếc lồng tre của Mai Hào thiếu gia. Ngày thường bọn họ ra oai trước mặt dân chúng, thấy vị này to gan lớn mật, ngang nhiên không để pháp luật trong mắt, dám cản đường công vụ hành quyết phạm nhân, loại điêu dân này không đánh được sao? Bốn người nháy mắt ra hiệu cho nhau, kẻ ôm người kéo, hùng hổ vung côn bổng xông lên, chỉ thấy cao nhân hất tay nhẹ, bốn vị quan dịch lập tức ngã nhào, không gượng dậy nổi. Như đã nói vùng đất Thái Nguyên ngư long hỗn tạp, khu vực gần Phủ Đồng lại là nơi phức tạp nhất cửa phía Tây, tập trung rất nhiều loại người trong giang hồ, tàng long phục hổ. Vị cao nhân kia đến mí mắt cũng không lay động, chỉ hất nhẹ tay một cái, khiến mấy tên cùng đổ rạp, tập tễnh đứng dậy mồm xuýt xoa vì đau, đám người còn lại thấy thế cũng không dám lỗ mãng. Dân chúng xung quanh xôn xao bàn tán, trầm trồ thán phục, ai cũng bảo “vị Tiên nhân” thực sự có thần pháp ah!
Lúc này Ngự sử đài Nam Cung, nghe tiếng huyên náo, từ nãy giờ nhắm mắt ngủ trong kiệu nào biết chuyện gì, mới nhanh chóng bước ra, thấy sự việc xảy ra trước mắt cũng không khỏi choáng váng, trăm lần biết đây là cao nhân nên cũng không dám lỗ mãng, đưa gương mặt “thương hiệu” ra, ôm quyền chắp tay nói với vị cao nhân kia: “Ài... chẳng hay chư vị đây là ai? Có thể cho hậu bối biết quý danh. Và tại sao ngài lại, cản đường hành pháp phạm nhân, trái với đạo lý như vậy được sao?”
Vị cao nhân kia, mở mắt nhìn thẳng vào Cung Mặt Rỗ, khoé miệng toát lên một ý cười, nói nhỏ vào tai hắn: “Không cần phải quan tâm đến tên ta làm gì? Quan trọng Quan ngự sử đài ngài nhất định không để người này chết... Người lớn mệnh lớn, sau này thành Thái Nguyên tất thảy đều do người này gánh vác. Nếu trái lời ta, hậu quả tám đời con cháu ngài cũng không gánh nổi nghiệp quả này đâu...”
Cung Mặt Rỗ, mặt cũng như tên, nào vì lời nói này mà nhục chí “Thật sự ta có phần cung kính ngài đây, nhưng đây là trọng phạm không thể vì một câu nói của ngài mà tha cho hắn. Sau này ta sao có thể nhìn mặt dân tình đây...”
Chỉ thấy vị cao nhân này thở dài, nói: “Ta chỉ có lời vậy, không thể tiết lộ thêm vì sẽ phạm thiên cơ... vậy đi... ta giúp ngài một việc, xem như trao đổi vậy? “
Cung Mặt Rỗ, cười to: “Giúp ta? ... Nhìn qua cũng biết ngài cũng là một cao nhân có đạo lý, sao lại hàm hồ vậy chứ? Ta có chuyện gì mà cần ngài đây giúp, đây là đạo lý gì đây?”
Chỉ thấy vị cao nhân kia đứng dậy, bước gần nói nhỏ cho Cung Mặt Rỗ vừa đủ nghe: “Ngài có phải đã hại người không?”
Cung Mặt Rỗ thoái thác, lắp bắp nói: “Không... không có”
Ánh mắt vị cao nhân kia trở nên sắc lạnh, nhìn vào thẳng vào mắt Cung Mặt Rỗ nói từng chữ chậm rãi: “Nội trong ba tuần trăng, tử nam tử nữ gia môn ngài đều sẽ chết hết, từ nay về sau, nhà ngài sẽ tuyệt hậu, sẽ không có ai lo hậu sự cho Ngự sử đài ngài cả.”
Sau đó quay lưng nói thêm: “Ngài cả gan dám dùng tà thuật Vu Hài Cấm Mạng sao? ... Tối nay đến tìm ta, sau đêm nay ta không thể cứu ngài được... nhớ... Tam Đẩu Thánh Cô… ta Quàng A Cốc, chỉ nói bấy nhiêu...”