Lúc này, Tề Hưng cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc khi thấy thầy Quách bị đánh lùi, anh ta gấp rút nói. Anh ta khó khăn lắm mới mời được Quách Thịnh Minh đến đây, nếu bị dăm ba câu của Đường Tuần lôi kéo, vậy những chuyện anh ta làm lúc trước không phải đổ sông đổ biển sao!
“Tên họ Đường này giỏi nhất là ăn nói lung tung, bệnh của thầy ngay cả Vương Trọng Khang còn nói là không trị được, chỉ dựa vào mình anh ta sao có thể chứ?”
Tề Hưng lạnh lùng nói:
VietWriter.vn
“Anh ta chỉ là quản lý thư viện của đại học Vinh mà thôi, làm gì biết trị bệnh chứ, vừa nãy nói e chỉ là dọa thầy thôi. Nếu như thầy Quách không tin, cứ việc hỏi anh ta.”
Quách Thịnh Minh nghe thấy thế, hỏi: “Anh ta nói có đúng không? Cậu chỉ là quản lý thư viện của đại học Vinh thôi sao?”
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Anh ta nói không hề sai.”
“Thằng nhóc này, cậu dám chơi tôi à!”
Nghe thấy Đường Tuấn nói vậy, Quách Thịnh Minh càng thêm tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, nhìn dáng vẻ như muốn băm vằm Đường Tuấn ra vậy.
“Ha ha! Tôi khuyên anh một câu cuối cùng, nếu như anh còn cố vận công, đừng nói là luyện võ, ngay cả nửa cuộc đời còn lại cũng không tự lo liệu được đâu.”
Đường Tuấn thản nhiên nói. Quách Thịnh Minh vốn dĩ vẫn còn muốn ra tay, nhưng kinh mạch trong người bỗng nhiên đau đớn quằn quại, nên lại nghe lời Đường Tuần, nhanh chóng đè nén sự tức giận trong lòng xuống, không dám cố vận công nữa. Tuy nhiên, sắc mặt của anh ta vẫn không có chút hoà hoãn nào, nói: “Hừ! Chuyện hôm nay, tôi tạm thời tha cho cậu, cậu tốt nhất nên chạy càng xa càng tốt, nếu không đợi tôi dưỡng thương xong rồi, đến lúc đó tôi sẽ không nương tay đâu!”
“Ha ha! Lúc nào cũng chào đón!”
Đường Tuấn nhún vai, vẻ mặt tùy hứng nói. Nếu đổi lại Quách Thịnh Minh không bị thương, anh cũng sẽ không chịu xuống nước. Mặc dù bây giờ Quách Thịnh Minh vẫn chưa biết Chân Khí trong người Đường Tuấn là gì, nhưng hình như cũng hiểu ra được một chút.
“Hừ! Hy vọng đến lúc đó cậu vẫn còn có thể nói như vậy!”
Quách Thịnh Minh lạnh lùng nói, sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh. Khi đến thì hừng hực khí thế, đến lúc rời đi lại sa sút tinh thần, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một cao thủ võ công có biệt danh “Phong Lôi Bát Cực”, anh ta làm gì còn mặt mũi mà ở lại chứ. Còn về sự kỳ quặc trên người Đường Tuấn, đợi đến lúc vết thương của anh ta khỏi rồi, anh ta sẽ bắt Đường Tuấn về để hỏi cho ra nhẽ.
Sau khi Quách Thịnh Minh đi, Tề Hưng nhìn Đường Tuấn chằm chằm, nói: “Lần này coi như anh mạng lớn. Nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu!”
Nói xong, Tề Hưng nhanh chóng đuổi theo Quách Thịnh Minh.
“Anh tự lo cho mình đi.” Lý Ngọc Mai lạnh lùng nói, rồi dẫn anh em Thiệu Nhất Nguyên mặt đầy cảnh giác rời khỏi.