Vận chuyển nội công, cơ bắp của anh ta bỗng nhiên căng cứng, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt đáng sợ.
“Tên nhóc, xem tao một cú đấm mày thành thịt vụn đây!” Người đàn ông đầu trọc tức giận nói, cú đấm đấm từ trên cao xuống đầu của Đường Tuấn.
Anh ta không cao hơn Đường Tuấn bao nhiêu, lần này có một bóng râm lập tức bao lấy Đường Tuấn, giống như từ trên trời rơi xuống. Cú đấm này anh ta không giữ tí sức này, đến cả tông sư cũng phải nghiêm túc đỡ lấy.
“Aizz. Cậu nhóc này chết chắc rồi. Người trẻ tuổi không có bản lĩnh, sao cứ phải cố khoe tài.” Ông Tô thấy vậy, trong lòng thầm thở dài.
Tâm tình của những người khác cũng vô cùng phức tạp, nổi nóng vì Đường Tuấn không biết tự lượng sức, cũng có chút đồng cảm với Hoa Tiểu Nam.
Đường Tuấn nhìn cũng không nhìn, anh tiện tay chưởng ra một cú, nhận lấy cú đấm từ phía người đàn ông đầu trọc. Cú chưởng này nhìn có vẻ yếu đuối, dường như đến cả con ruồi cũng không đánh chết được.
Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhẹ, không nhẫn tâm nhìn một màn tàn nhẫn tiếp theo.
Bùm!
Cú đấm và cú chưởng chạm nhau.
Nụ cười lạnh trên khóe miệng của người đàn ông đầu trọc cứng đơ, cả người lập tức bị đánh bay ra xa.
Người đàn ông đầu trọc giống như tảng đá lớn đập lên trên vách núi, lực trùng kích đáng sợ tác động vào trên người anh ta tạo thành một cái hố sâu trên vách núi.
“Đây.” Tất cả mọi người đều há to miệng, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin.
Người gác cửa của Dược Y Cốc vừa rồi còn vô cùng phách lối, lại bị Đường Tuấn dùng một tay đánh bay.
Chẳng lẽ tên này lại là một tên ngoài mạnh nhưng trong thì khô quắt?
Một ý niệm kỳ quái hiện lên trong đầu đám người Hà Đan Thông. Bọn họ tình nguyện tin rằng thực lực của tên đàn ông này là giả, cũng không tin tưởng thực lực của Đường Tuấn lại mạnh mẽ đến đáng sợ như vậy.