Bùm!
"Cú đấm này là của nhà họ Đường của tôi!”
Bùm!
"Cú đấm này là của bản thân tôi!"
Năm cú đấm liên tiếp, mỗi một cú đấm dữ dội vang lên, âm thanh như tiếng pháo mùa xuân, vang dội toàn bộ không trung Dược Y Cốc!
Đường Tuấn lúc này như biến thành một con thú, cho người ta cảm giác hung bạo không gì sánh được!
Những người ở phía dưới Dược Y Cốc gần như muốn ngất đi, muốn tỉnh lại sau cơn ác mộng này. Người mạnh thứ hai ở Dược Y Cốc, được cho là thiên tài sắp tiến vào cảnh giới Thần Hải, đã bị đánh bại! Thậm chí không có sức để phản kháng! Đây không phải là một cơn ác mộng chứ là gì?
Bùm!
Một quyền cuối cùng của Đường Tuấn đánh vào trên ngực Từ Phượng, cả người ông ta giống như đạn pháo rơi xuống từ không trung, đập vào cái bàn đá xanh gần đó tạo thành một cái hố sâu hoắm đáng sợ.
Bịch! Thanh trường kiếm Thanh Phong kia cũng rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh giòn vang.
Đường Tuấn nhìn cả người Từ Phượng mềm như bùn nhão nằm liệt trên mặt đất, lúc này mới đạp lên hư không chậm rãi đi xuống.
Sau khi đáp xuống bên cạnh Từ Phượng, Đường Tuấn khom người ngồi xổm nhìn ông ta. Trên ngực Từ Phượng bị lõm vào một cái lỗ sâu rộng bằng nắm tay, trái tim trong lòng ngực đã bị quyền thứ ba kia đánh nát. Lúc này còn sống hoàn toàn là do sức sống mãnh liệt và không cam trong lòng Từ Phượng chống đỡ.
“Trước kia ông đánh trọng thương ông nội của tôi thì nên sớm biết bản thân sẽ có một ngày này." Đường Tuấn bình tĩnh nói.
Từ Phượng gian khổ ngẩng đầu lên, trong mắt đều là vẻ không cam lòng, âm thanh yếu ớt từ sâu trong cổ họng ông ta phát ra: “Tôi chỉ hận không thể giết sạch cả nhà họ Đường của cậu, cũng giết luôn thằng láo toét cậu!”
Nếu như biết sẽ có cục diện ngày hôm nay, trước kia ông ta nhất định đã rời khỏi Dược Y Cốc giết hết đám người nhà họ Đường kia.
Đáng tiếc không có nếu như.