Lúc này Trần Bá Phước đang cho người dìu Trương Tuyền đang nằm trên mặt đất đứng dậy.
"Cậu quen biết Đinh Mạnh Phúc?" Trần Bá Phước nhìn thấy Đường Tuấn, không khỏi hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu nói: "Không quen biết."
Lông mày Trần Bá Phước hơi nhíu hỏi: "Vậy tại sao ông ta lại đặc biệt chú ý đến cậu?"
Trong lòng ông ta lo lắng, nếu như Đường Tuấn thật sự có quan hệ với Đinh Mạnh Phúc của phái Bát Quái, vậy thì ý tưởng của ông ta sẽ không còn người rồi.
Đường Tuấn nói: "Ông ta muốn khiêu chiến tôi."
Vừa dứt lời, toàn quảng trường bỗng trở nên yên tĩnh.
"Chuyện cười! Chuyện cười lớn!" Trương Tuyền lấy lại tinh thần đầu tiên, ông ta được hai tên đàn em của Trần Bá Phước nâng đỡ, khóe miệng còn có vết máu. Nhưng ánh mắt ông ta nhìn Đường Tuấn lúc này lại tràn đầy trào phúng và xem thường: "Nói khoác cũng không biết viết nháp. Đinh Mạnh Phúc đã lên đến cảnh giới Chân Khí mà cậu còn đang dừng lại ở kỳ nội công. Chỉ bằng cậu, cũng xứng để Đinh Mạnh Phúc khiêu chiến!"
Đường Tuấn nhún vai nói: "Tôi đang nói thật."
"Ha ha ha!" Trương Tuyền cười càng thêm to, nói: "Còn nói thật nữa. Vậy tôi hỏi cậu, nếu Đinh Mạnh Phúc khiêu chiến cậu, vậy tại sao không trực tiếp đấu với cậu một trận ngay tại chỗ. Lấy thực lực của ông ta, một cái tát là có thể đập cậu thành thịt nát!"
"Đúng đó, đúng đó. Mấy tên nhóc nhỏ bây giờ đều không biết xấu hổ như vậy sao?" Tần Nhu bấy giờ mới phục hồi tinh thần sau niềm vui sướng của kẻ chiến thắng, nghe thấy Đường Tuấn nói như thế, lập tức châm chọc.
Tần Nhu đi ra từ giữa đám người, vẻ mặt cực kỳ đắc ý: "Tên họ Đường, tao thừa nhận võ công của mày không tệ, nhưng mày cũng không khỏi quá đề cao bản thân mình rồi. Với cái dáng vẻ này của mày, cho dù là một trăm tên cũng không đủ để cho sư phụ Đinh đánh."
Đường Tuấn tùy ý cười: "Ha ha."
Tần Nhu bỗng cảm thấy mình bị giễu cợt, có loại cảm giác dùng hết sức lực lại đánh vào đám bông, vô cùng khó chịu. Cô ta chỉ vào Đường Tuấn giận dữ cười hỏi: "Được! Vậy mày trả lời câu hỏi của sư phụ Trương Tuyền đi. Bây giờ sư phụ Đinh đã là cao thủ tông sư chân chính, nếu khiêu chiến mày thì vì sao lại còn rời đi? Mày phải cho tao một lời giải thích hợp lý đó."
Đường Tuấn nói khẽ: "Bởi vì ông ta biết trạng thái bây giờ của mình sẽ không thể đánh thắng tôi."
Giọng điệu mặc dù thờ ơ nhưng cũng cực kỳ tự tin.
Bầu không khí của toàn bộ quảng trường lần nữa cứng đờ, ngay cả Trần Bá Phước cũng có chút không dám tin mà nhì Đường Tuấn. Dù ông ta đã từng trải sự đời, nhưng da mặt lúc này cũng ửng đỏ, Đường Tuấn này cũng quá biết thổi phồng rồi, người ta là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí, làm sao mà không đánh lại một tên nhóc đang ở kỳ nội công như cậu.
Sau một khoảng yên tĩnh quỷ dị, Tần Nhu dẫn đầu cười to châm chọc, làm quá đến ôm bụng, nhìn Đường Tuấn như đang nghe được một chuyện cười lớn: "Mày thật là quá biết pha trò rồi. Ngay cả lời như vậy mà cũng dám nói ra. Cho dù sư phụ Đinh không có đột phá thì chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể ép chết mày, huống chi là bây giờ, thổi một hơi thôi cũng có thể thổi cho mày ngã."
Âu Dương Hồng Phượng ở trên gác lửng hơi nhíu đầu mày, không ngừng cười lạnh. Xem ra mình đã đánh giá anh ta quá cao, người này thế mà lại vô liêm sỉ tới trình độ này, cả loại chuyện hoang đường như thế mà cũng có thể bịa ra được, còn mặt không đỏ tim không đập nhanh. Người như vậy thì có tương lai gì được!