Đường Tuấn im lặng một hồi rồi nói: “Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
Ninh Đình Trung cười khổ: “Chỉ cần cậu đừng tranh giành Phượng Hồng với tôi là được.”
“Vớ vẩn.” Đường Tuấn cười mắng.
Một câu nói đùa đã được sử dụng như một bước đệm, bầu không khí ngột ngạt giữa hai người đã giảm đi rất nhiều.
“Vậy thì cậu định làm gì? Tôi nghe Phượng Hồng nói Đường Quang Hòa bây giờ là người đứng đầu Y Thánh nhà họ Đường. Với thực lực và tài chính hiện tại, cậu làm sao có thể tranh giành được với ông ta.” Ninh Đình Trung nói.
Tâm trạng Đường Tuấn càng nặng trĩu. Đúng là như vậy, nếu như là trước đây, anh vẫn còn còn có rất nhiều thời gian tính kế, chờ thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ tung ra thị trường, anh sẽ có thể tích lũy tài sản chỉ trong nửa năm hoặc vài tháng. Khi đó, ngay cả Đường Quang Hòa cũng không thể làm ngơ nữa.
Nhưng không phải bây giờ, Thành Chiến đã trốn thoát, ông ta chắc chắn sẽ nói cho Đường Quang Hòa biết những gì đã xảy ra ở đây. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến anh buông tha cho Đường Thông.
“Ha ha, yên tâm đi, ông ta không dám ngang nhiên đối phó với tôi.” Đường Tuấn nhếch khóe miệng, cười nhạt.
“Đối với mọi người và giới truyền thông, cậu chủ của nhà họ Đường đã chết rồi, nếu Đường Quang Hòa thật sự dám ra tay với tôi, với thân phận hiện tại của ông ta, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của dư luận và giới truyền thông, những chuyện này nếu thật sự được công bố sẽ không tốt cho ông ta. Ông ta sẽ không làm chuyện cá chết lưới rách như thế này.” Trong mắt Đường Tuấn hiện lên vẻ trầm ngâm, tuy tin tức nhận được từ Đường Thông có hạn, nhưng vẫn có thể tự mình phân tích một số chuyện. Ví dụ, nhà họ Đường hiện tại dường như không phải do Đường Quang Hòa làm chủ.
“Cho dù như vậy nhưng với thân phận của ông ta, chỉ cần ông ta nói bất cứ điều gì, không biết sẽ có bao nhiêu người sẵn sàng ra tay với chúng ta.” Ninh Đình Trung nói.
Đường Tuấn cười nhạt: “Bây giờ chúng ta không phải là trái hồng mềm để người ta tùy ý nắn bóp nữa rồi.”
Ninh Đình Trung giật mình, lúc đó anh ta mới nhớ tới thân thủ đáng sợ của Đường Tuấn mà Âu Dương Phượng Hồng vừa miêu tả. Ngoài ra, Đường Tuấn không còn là nhân viên quản lý thư viện của đại học Vinh nữa, trong tay anh có cổ phần trong tập đoàn Nam Nhật, đồng thời hợp tác với các ông chủ lớn ở thành phố Vinh, thành phố Hạ Long và nhiều thành phố khác. Loại người này quả thực không phải quả hồng mềm.
Anh ta khẽ thở dài, không ngờ chỉ trong hai tháng, Đường Tuấn đã đạt được thành tựu mà người bình thường cả đời cũng không làm được.