Vẻ mặt của Diệp Thanh Phương đột nhiên trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh là ai? Anh đến tập đoàn Nam Nhật làm gì? Nói, anh có phải con riêng của cha tôi ở bên ngoài không?”
Đường Tuấn hoàn toàn không thèm trả lời.
“Chết tiệt, trả lời tao! Ông đây đang hỏi mày đấy?” Diệp Thanh Phương có vẻ khá cuồng loạn. Anh ta là cậu chủ nhà họ Diệp cao cao tại thượng, nhưng lại thường xuyên bị một kẻ như Đường Tuấn bỏ qua không thèm đoái hoài đến, anh ta sao có thể chịu được?
VietWriter
“Vì thể diện của chú Diệp, tôi không muốn so đo với anh, mau cút khỏi đây cho tôi!” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
“Ha ha ha! Vì thể diện của chú Diệp, gọi nghe thân thiết như vậy, còn nói mày không phải con riêng!” Trong mắt Diệp Thành Phương tràn đầy lửa giận, giống như sắp thiêu Đường Tuấn thành tro tới nơi!
Anh ta từng bước đi về phía Đường Tuấn, nói: “Bảo tao cút? Mày xứng sao?”
“Lần trước ở cửa công ty, tao chỉ muốn chơi đùa cùng mày, không ra tay thật. Nếu không mày thực sự nghĩ bây giờ mày còn có thể bình yên vô sự đứng ở đây nói chuyện với tao sao?”
“Con riêng thì nên có ý thức của con riêng, âm thầm kéo dài cuộc sống trong bóng tối là được, cứ phải không biết lượng sức mà xuất hiện như vậy.”
Mỗi lời nói của Diệp Thanh Phương đều tràn đầy hận ý, anh ta thực sự rất hận Đường Tuấn. Nếu không có sự xuất hiện của Đường Tuấn, anh ta vẫn đường đường là cậu chủ của nhà họ Diệp, cậu chủ của tập đoàn Nam Nhật. Nhưng sau khi Đường Tuấn xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.
“Anh muốn chết!” Đường Tuấn âm trầm nói.
“Mày mới là người muốn chết. Hôm nay ông đây sẽ đánh cho mày tàn phế! Xem sau này mày còn đứng ở trước mặt tao đắc chí được nữa không!” Diệp Thanh Phương cắn răng nói.
Còn chưa nói xong, anh ta đột nhiên sải chân bước hai bước, nắm tay đấm về phía đầu của Đường Tuấn. Dù đã say chuếnh choáng, nhưng sức mạnh từ cú đấm của anh ta không hề giảm đi mà còn trở nên mạnh mẽ hơn vì cơn tức giận. Anh ta vốn được thầy quyền anh dạy, sức mạnh cũng lớn hơn người thường, cú đánh tức giận của anh ta thế mà lại đạt trên mức tiêu chuẩn!
Ánh nhìn ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt có phần say xỉn của Diệp Thanh Phương, anh ta không phải là người xúc động, lần này mượn say rượu làm cho Đường Tuấn tàn phế, cho dù Diệp Nam Nhật có hỏi chuyện, anh ta cũng vừa hay có thể lấy chuyện này làm cái cớ, đến lúc đó cùng lắm thì bồi thường một ít tiền cho Đường Tuấn. Làm sao một người tàn tật lại có thể cạnh tranh tập đoàn Nam Nhật với cậu chủ Diệp anh ta chứ!