“Mày cũng dám đánh trả?” Mấy học trò Dược Y Cốc khác cũng đang vô cùng khiếp sợ, bản thân là người của Dược Y Cốc, bọn họ đã quen thói kiêu ngạo từ lâu rồi, lúc trước người đến đây xin thuốc, người nào mà không lễ phép, cung kính với bọn họ chứ, làm gì có ai như Đường Tuấn không kiêng nể gì ra tay đánh người.
“Tại sao không dám đánh trả?” Đường Tuấn đột ngột bước lên một bước, khí thế chèn ép đám người kia: “Chỉ bằng đám vô dụng chúng mày, có tư cách gì đánh giá y học cổ truyền, xoi mói Y Thánh Và Quỷ Y chứ!"
Vô cùng nhục nhã!
Những lời mà Đường Tuấn nói với mấy học trò Dược Y Cốc thật sự là vô cùng nhục nhã.
“Thằng nhóc thối. Mày dám mắng Dược Y Cốc bọn tao là vô nhục, tao dám đảm bảo với mày, mày sẽ không cách nào toàn mạng rời khỏi nơi này." Một tên học trò Dược Y Cốc lạnh lùng đe dọa.
“Ồn ào!” Đường Tuấn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, lần nữa ra tay đánh bay gã kia.
Lửa giận ngập trời! Đại nghịch vô đạo!
Trong đầu của mấy tên học trò Dược Y Cốc còn lại đột nhiên nhảy ra hai từ này.
“Mày muốn làm gì?” Cuối cùng mấy tên học trò Dược Y Cốc cũng cảm thấy hơi sợ hãi, hai hàm răng lặp cặp va vào nhau.
Đường Tuấn lạnh lùng cười: “Ha.”
Anh lại xuất chưởng thêm một lần nữa, nhưng lần này mục tiêu của Đường Tuấn không phải là mấy tên học trò vô dụng kia, mà là khối bia đá ghi lại "công tích vĩ đại" của Dược Y Cốc.
Bùm một tiếng, khối bia đá kia lập tức bị Đường Tuấn đánh thành mảnh vụn.
Đường Tuấn tức giận ngập trời, ra tay không chút lưu tình, dường như anh đang muốn xé nát chiếc mặt nạ giả dối mà Dược Y Cốc đang đeo.
“Mày dám đánh nát bia hành y!” Mấy tên học trò Dược Y Cốc hoàn toàn kinh ngạc.
Đả thương mấy học trò Dược Y Cốc đã coi như không nể mặt Dược Y Cốc, nhưng đánh nát bia hành y của Dược Y Cốc chính là hoàn toàn giẫm đạp lên thể diện của Vương Cốc, là kẻ thù của toàn bộ học trò Dược Y Cốc!