Trương Trị thầm cười lạnh chế nhạo.
Thẩm Dũng thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Đến lúc này vần không chịu nhận thua, như vậy là không biết tiến lùi rồi.
Đường Tuấn dường như không nghe thấy những lời này, dưới ánh mắt của mọi người, anh ôm con chó khỏi tay của Hứa Tường Anh. Sau đó anh đưa tay ra làm theo những gì đã học của Hứa Tường Anh, ấn nhẹ lên cổ và đầu chú cún.
“Này, thì ra tên này vẫn học được nhiều, khá lắm!” Có người nhìn thấy, định cười nhạo Đường Tuấn, nhưng mà nói được một nửa cũng không nói nữa.
Chỉ thấy con chó nhỏ dưới tay của Đường Tuấn bỗng ngất đi, giống như Hứa đại sư lúc nãy đã làm. Căn phòng trở nên yên tĩnh một lúc. Còn Hứa Tường Anh thì ánh mắt lộ ra một chút hoảng sợ.
VietWriter
Đường Tuấn cười lạnh nhếch mép, sau đó ấn nhào hai lần, con chó lập tức nhảy dựng lên. Đường Tuấn xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, dường như nó cũng rất thích được anh xoa bóp.
“Đây là công phu chết đi sống lại của ông à?” Đường Tuấn nhìn Hứa đại sư đang không nói nên lời, nói: “ Đó chỉ là một kĩ thuật xoa bóp đơn giản của y học cổ truyền, nó chỉ có thể lừa được một số người nông cạn thôi.”
Lời vừa nói xong, khuôn mặt của tất cả những người trong phòng đều nóng lên. Bọn họ là những kẻ nông cạn mà Đường Tuấn đã nói, nhưng sự thật rành rành ở trước mắt, bọn họ không thể nói thêm gì.
Đường Tuấn liếc nhìn qua đám đông, những học viên và giáo viên đã cười nhạo xúc phạm anh vài phút trước đã cúi đầu đầu, giống như những đứa trẻ mắc lỗi, trông thật mắc cười.
“Như thế nào, Hứa đại sư?” Đường Tuấn nhẹ giọng nói. Hứa Tường Anh run lên, vẻ u ám trong ánh mắt lóe lên, không nói nên lời. Bởi vì những gì Đường Tuấn nói là sự thật, ông ta chẳng phải là cao thủ khí công gì cả. Ông ta chỉ là ngẫu nhiên học được một vài kỹ thuật xoa bóp tay. Chỉ là ông ta không ngờ rằng, mình lại bị lật tẩy ở đây.
“Hừ, con chó nhỏ này đã từng được Hứa đại sư trị liệu qua rồi, có lẽ anh ta đã nhặt được một món hời, con mèo mù tình cờ gặp được con chuột chết.” Có người vẫn không thể tin được và ngẩng mặt lên nói.
Câu nói này thật sự không hợp lý chút nào, người ở đâu không có người nào thật sự ngu ngốc, nhưng mọi người vẫn thà tin vào câu nói này. Bởi vì bọn họ không muốn trở thành kẻ nông cạn như miệng Đường Tuấn đã nói.
“Nhất định là như vậy, Hứa đại sư quả thật lợi hại.” Cùng lúc, có nhiều người phản ứng theo.
“Một lũ ngu xuẩn!” Hứa đại sư thầm rủa trong lòng, nhưng trên mặt thì không biểu hiện ra ngoài, cuối cùng nói: “Tôi không quan tâm, hôm nay tôi mệt rồi.”
Viện trưởng của y viện và một số giáo sư lập tức đứng dậy nói: “Hứa đại sư, tôi đưa ngài ra ngoài.”
Hứa Tường Anh liếc mắt nhìn Đường Tuấn một cách rất thâm sâu, như muốn nói: “Cho dù cậu có vạch trần tôi, bọn họ cũng sẽ không tin cậu đâu.”
Những người khác nhìn thấy chuyện này, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không ai chế nhạo Đường Tuấn nữa, Bọn họ đi theo giáo viên của mình và rời đi cùng với Hứa đại sư. Rất nhanh sau đó, chỉ còn lại Đường Tuấn, Trương Trị, Thẩm Dũng và Thẩm Ngọc Nhu ở lại trong phòng.
Trương Trị không dám nhìn thẳng vào Đường Tuấn, bởi vì anh có linh tính cho anh biết rằng Đường Tuấn nói đúng. Lương tâm cắn rứt này khiến anh ta gần như cũng muốn bỏ đi cùng những người đó.
Thẩm Dũng thở hồng hộc, dường như bình tĩnh lại mọi chuyện, ông thì thào nói: “Người anh em Đường, lời anh nói có thật không?”
Đường Tuấn đặt chú chó trên tay xuống và để nó tự chạy ra ngoài tìm chủ.
Anh gật đầu và nói: “ Đó là sự thật, tên Hứa đại sư đó không phải là một người giỏi khí công gì cả, những gì ông ta sử dụng chỉ là kĩ thuật xoa bóp tay của y học cổ truyền. Thật nực cười khi những học viên thành tích cao của học viện y lại sẵn sàng bị lừa quay vòng vòng.”
Hai má Thẩm Dũng nóng bừng, một giáo sư nổi tiếng của học viện y học chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.