"Bị tôi nói trúng rồi chứ gì, ha ha." Gương mặt người phụ nữ trung niên vô cùng đắc ý, bà ta khoanh hai tay lại nhìn Mộ Dung Lan nói: "Nói cho cô biết, ngày hôm nay cho dù các người không đồng ý thì tôi vẫn phải đưa con trai tôi chuyển viện, biết đâu con trai tôi xảy ra chuyện gì thì tôi biết tìm ai để hỏi cho rõ đây?"
Mộ Dung Lan nén giận, tới mức cả cơ thể đều run lên bần bật. Nhưng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng từ đám người phía sau vang lên: "Ha ha, nếu như muốn con trai mấy người chết sớm một chút thì cứ việc chuyển viện thoải mái đi."
Người đàn bà trung niên nghe vậy, quay người lại, sau khi nhìn thấy người đến là Đường Tuấn, trong mắt bà ta không khỏi lộ ra vẻ tức giận, quát lớn: “Thằng ranh con, cậu nói gì đấy?”
VietWriter.vn
Đường Tuấn đưa Thẩm Dũng đến bên cạnh Mộ Dung Lan, nhìn người đến sau bằng một ánh mắt yên tâm. Lúc này mới nói với người đàn bà trung niên: “Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao. Nếu bà muốn người tóc bạc tiễn người tóc xanh, thế thì bà chuyển viện nhanh đi. Nhưng nếu trên đường thật sự xảy ra tình huống ngoài ý muốn, thì đừng có nói tôi không nhắc các người trước đấy.”
Người đàn bà trung niên vừa định chửi lại vài câu, thì người đàn ông trung niên lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế lại đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh người đàn bà trung niên, ra hiệu bà ta đừng nói gì hết.
“Cậu biết cậu đang nói cái gì không?” Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Đường Tuấn hỏi.
Không có những lời độc ác dư thừa, nhưng một loại khí thế uy nghiêm tự nhiên toát ra từ trên người của ông ta. Hơn nữa bên trong loại uy nghiêm này còn ẩn giấu một chút nguy hiểm và tanh mùi máu, tay người đàn ông trung niên trước mắt chắc chắn đã từng giết người.
Trong nháy mắt, Đường Tuấn nhanh chóng phán đoán người đàn ông trung niên. Nhưng anh chợt nhíu mày lại, bởi anh cảm nhận được một luồng cơ khí nhạt từ trên người của người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên ở trước mắt này thế mà lại là cao thủ võ công luyện ra được nội công. Tuy nội công yếu hơn sư huynh muội Thiệu Minh Ngọc rất nhiều, nhưng lại không thể là giả được!
Khí thể cao thủ nội công, cộng thêm thân phận của người đàn ông trung niên, đủ để khiến cho phần lớn người ở trước mặt ông ta phải cúi đầu xuống . Nhưng Đường Tuấn dường như lại không nhận ra, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh nhìn không ra biểu cảm đó, nói: “Thân là một bác sĩ, điều tôi nói là sự thật, ông Trần.”
“Ồ?” Lông mày của người đàn ông trung niên hơi nhướng lên, nói: “Cậu quen biết tôi à.”
“Ha ha. Phó chủ tịch của tập đoàn Điện Quang, ngang vai ngang vế với ông lớn Lý Quang Huy, ai trong thành phố Vinh mà không biết chứ.” Đường Tuấn nói. Người đàn ông trung niên trước mắt chính là bố của Trần Nhật Minh, Trần Bá Phước. Lúc đầu khi anh biết được con người Trần Bá Phước này từ chỗ của Ngô Nam Bình, thì đã lấy được không ít tài liệu về Trần Bá Phước trong tay của Ngô Nam Bình.
Đến cả Đường Tuấn cũng không thể không nói Trần Bá Phước quả thực là một người độc ác. Thời còn trẻ quen biết với Lý Quang Huy, ông ta lúc đó vẫn là một tên côn đồ, nhưng lại chém người vì Lý Quang Huy nên phải ngồi tù suốt mấy năm, sau đó lúc được thả ra ngoài lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn. Trong một khoảng thời gian ngắn đã trở thành ông lớn của thế giới ngầm ở thành phố Vinh. Tuy trong đó có nhân tố là do Lý Quang Huy giúp dỡ, nhưng năng lực của bản thân Trần Bá Phước vẫn không thể xem thường.
“Tôi cũng biết cậu. Đường Tuấn, nghe nói cậu có quan hệ rất tốt với con nhóc Ngọc Mai kia.” Trên gương mặt lạnh lùng bất khuất của Trần Bá Phước lộ ra nụ cười hiếm có, chẳng những không mang lại cảm giác hoà nhã cho người khác, mà lại còn có thêm nhiều chút sát khí lạnh lùng ác liệt.
Đề tài câu chuyện của ông ta được thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nói: “Nhưng, chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ dựa vào chút quan hệ này, đã dám nói xằng nói bậy trước mặt của tôi, nguyền rủa con trai của Trần Bá Phước tôi rồi sao?”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Tôi không hề có ý muốn nguyền rủa con trai ông. Chỉ là mạng sống của con trai ông là tôi cứu về, tôi hiểu rõ về tình trạng vết thương của anh ta hơn ai hết? Nếu ông không tin, thì có thể hỏi vợ của ông.”
Trần Bá Phước ngẩn ra, ông ta vừa trở về từ vùng khác, còn chưa kịp dò hỏi rõ ràng. Nhưng nhìn thấy buổi phỏng vấn ở trên ti vi, cũng cho rằng là Lưu Hoan chữa trị khỏi cho con trai của ông ta. Vốn dĩ ông ta còn muốn tìm cơ hội cảm ơn Lưu Hoan. Bây giờ xem ra, bên trong dường như còn có ẩn tình khác.