“Đúng rồi. Tôi có chuyện này muốn nói với anh một lát, mặc dù đại hội Y học Cổ truyền lần này là do nhà họ Vương tổ chức, nhưng toàn bộ chi phí đều là có Hình Công Huy tài trợ.” Lý Ngọc Mai nghĩ ra gì đó, nói: “Tôi nhớ trước đây anh từng trị bệnh cho Hình Công Huy này nhỉ. Nếu lúc này anh còn muốn tham gia đại hội Y học Cổ truyền, có lẽ có thể bắt đầu từ Hình Công Huy.”
Đường Tuấn nghe vậy, ngón tay gõ bàn, như đang trầm tư. Anh không ngồi với Lý Ngọc Mai bao lâu, đột nhiên Đường Tuấn nhận được điện thoại của Thẩm Dũng, nói là bỗng nhiên nhiệt độ cơ thể của Thẩm Ngọc Nhu hạ xuống nhanh chóng, bảo anh mau chóng qua đó một chuyến.
Đường Tuấn tạm biệt Lý Ngọc Mai, vội vàng chạy tới nhà họ Thẩm.
Nhìn Đường Tuấn lái xe rời khỏi, Thẩm Ngọc Nhu đứng dưới mái hiên của tiệm cà phê. Trong ánh mắt của cô gái lộ ra vẻ lo âu, mày ngài hơi cau. Cuối cùng cô ấy nắm nắm đấm về hướng Đường Tuấn quay về, như muốn mượn cơ hội trút giận: “Này, anh nói vài câu nhẹ nhàng thì sẽ chết hay sao? Chỉ cần anh nói mấy câu dễ nghe, tiểu thư tôi đây nghe xuôi tai, có thể sẽ đi cầu xin cha tôi ủng hộ anh!”
Sau mười mấy phút, Đường Tuấn lái xe đến nhà họ Thẩm.
“Đường Tuấn, cuối cùng anh cũng đến.” Thẩm Dũng mở cửa cho Đường Tuấn, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Ngọc Nhu thế nào rồi?”
“Tình hình rất tệ.” Thẩm Dũng vừa nói, bèn dẫn Đường Tuấn vào trong phòng của Thẩm Ngọc Nhu. Trong phòng đặc biệt lắp đặt thiết bị sưởi ấm, lúc này toàn bộ đã được mở. Nhưng hai người vừa đi vào, vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh tập kích. Ngay cả Đường Tuấn thình lình rùng mình, nhiệt độ trong phòng này sắp đến không độ rồi!”
Thẩm Ngọc Nhu nằm trên giường, trên người quấn chăn bông dày, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng nhợt nhạt, trông khiến người ta đau lòng. Từng sợi sương lạnh chui ra từ lỗ chân lông trên khắp người cô ta, có vẻ đã rất ngấm vào người.
“Anh Tuấn.” Thẩm Ngọc Nhu không ngủ, nhìn thấy Đường Tuấn đi vào, lập tức gọi anh. Giọng của cô ta nghe có chút yếu ớt.
Đường Tuấn gật đầu, ngồi xuống bên giường, bắt mạch cho Thẩm Ngọc Nhu.
Bắt mạch xong, sắc mặt của Đường Tuấn vô cùng nghiêm trọng.
Giống như suy đoán trước kia của anh, khí lạnh trong cơ thể Thẩm Ngọc Nhu đã bị anh dùng châm cứu tạm thời ngăn chặn, nhưng bây giờ đã có xu hướng bộc phát. Tựa như trị thủy, bạn không ngừng dùng đá chặn đập. Mặc dù tạm thời có thể bảo đảm an toàn, nhưng đợi đến khi nước tích tụ đến một mức độ nhất định, thì dù hòn đá có to bao nhiêu đi nữa cũng chắn không được rồi, vẫn sẽ rơi vào kết cục con đập hủy diệt chết người.
Chặn lại không bằng phân tán ra.