Đường Tuấn vỗ vai Ninh Đình Trung nói: “Yên tâm đi. Anh nên phối hợp với cô ta!”
Buổi trưa, Đường Tuấn cùng Ninh Đình Trung rời khỏi biệt thự số một Green Garden đi đến Mãn Giang Lâu.
Xe vừa đến gần Mãn Giang Lâu, Đường Tuấn đã nhìn thấy Âu Dương Hồng Phượng đứng đợi ở ngoài quán cạnh con sông. Cô ta không cảm thấy ngạc nhiên chút nào khi thấy Đường Tuấn từ trên xe xuống mà ngược lại còn mỉm cười chào anh, cô mời Ninh Đình Trung ăn cơm là có mục đích khác.
“Đường đại sư.” Âu Dương Hồng Phượng nói với Đường Tuấn.
Đường Tuấn gật đầu kéo Ninh Đình Trung đang áy náy và đi lên trên quán cùng với Âu Dương Hồng Phượng. Từ đầu đến cuối ánh mắt của Âu Dương Hồng Phượng đều luôn dính trên người Đường Tuấn, ngoại trừ lúc ban đầu nhìn thấy thân hình gầy của Ninh Đình Trung có hơi ngạc nhiên ra thì không có biểu cảm nào khác, giống như lần này người cô ta mời là Đường Tuấn chứ không phải là Ninh Đình Trung.
Ba người lên lầu, tiếng bước chân ở hành lang vang lên thu hút ánh mắt của không ít người, Ninh Đình Trung ngược lại càng thêm lo lắng không yên, vốn dĩ anh cũng con của nhà giàu ở thành phố vinh nên không cần lo lắng đến mức như vậy nhưng có Đường Tuấn và Âu Dương Hồng Phượng ở đây, khí chất của anh đều trở nên tầm thường không đáng kể. Đây là khí chất được luyện ra từ nhỏ, những con cháu xuất thân từ các gia tộc lớn đã có loại khí chất này từ nhỏ, người khác chỉ có thể cúi đầu. Thậm chí là vào lúc này Ninh Đinh Trung đã muốn xoay người rời khỏi Mãn Giang Lâu.
“Yên tâm đi.”Đường Tuấn nói với Ninh Đình Trung.
Chỉ là một câu nói bình thường nhưng Ninh Đình Trung lại bỗng nhiên cảm thấy áp lực trên người giảm xuống, sự tự tin lúc đầu cũng khôi phục được mấy phần.
“Khi nào tôi mới có thể thản nhiên đứng ở trước mặt cô ấy như vậy.” Ninh Đình Trung nhìn theo bóng lưng của Âu Dương Hồng Phượng đi đằng trước, trong lòng không ngừng hỏi bản thân.
Âu Dương Hồng Phượng đã đặt ở tầng năm của Mãn Giang Lâu! Mãn Giang Lâu có tổng cộng năm tầng, người có thân phận càng cao thì đãi ngộ càng tốt, ở vị trí càng cao, hôm đó Đường Tuấn cùng Ninh Đình Trung đến cũng chỉ dùng bữa ở tầng ba mà Tần Nhu và Âu Dương Hồng Phượng ở lên tầng bốn.
Mãn Giang Lâu vốn được trang trí theo lối sang trọng tinh tế nên tầng năm lộng lẫy vô cùng. Một chiếc bàn lớn được bố trí trong đại sảnh trên tầng năm, mùi hương cây đàn hương thoang thoảng trong không khí. Cả chiếc bàn này được làm hoàn toàn từ gỗ cây đàn hương!
Trong lòng Đường Tuấn không nói nên lời, chỉ riêng giá tiền của chiếc bàn này thôi thì sợ là đã trên ba tỷ rưỡi, không hổ danh là Mãn Giang Lâu! Mà lúc này có một người đàn ông trung niên đang nằm trên chiếc giường mềm mại bên cạnh cái bàn gỗ đàn hương. Sắc mặt người đàn ông nhợt nhạt, biểu cảm trên khuôn mặt hiền lành giống như một xác chết vậy, mấy người Đường Tuấn đi vào thì người đàn ông chỉ hơi động đậy con ngươi.
Đường Tuấn thấy tình trạng này, đồng tử hơi co lại nhưng cũng không có nhiều lời.
“Đường sư huynh, đây là cha tôi Âu Dương Duệ.” Âu Dương Hồng Phượng ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông này, nét mặt lộ ra vẻ đau khổ nói: “Khoảng thời gian trước đây cha tôi bị bệnh nặng nên đã thành ra bộ dạng như bây giờ. Lần này đưa ông ấy đến đây là vì nghe nói quỷ y Lâm Trung Hiệp ở tại thành phố Vinh, tôi tham dự hội thảo dưỡng sinh để nhờ ông ta giúp cha tôi chữa bệnh.”
“Đã khiến Đường đại sư chê cười rồi.”Âu Dương Hồng Phượng không phải là một người bình thường nên đã nhanh chóng giải tỏa được tâm trạng bi thương.
Đường Tuấn lắc đầu, liếc sơ qua thôi anh đã nhìn ra Âu Dương Duệ mắc bệnh gì rồi nhưng Âu Dương Hồng Phượng không có hỏi nên anh cũng không nói nhiều.
Ba người ngồi xuống, Đường Tuấn ngồi ở vị trí chủ khách, đồ ăn chưa có mang lên nên ba người vừa uống trà vừa nói chuyện.