Giờ phút này, quản lý của nhà hàng, Lý Ngọc Mai, còn có những vị khách khác vốn dĩ đang chuẩn bị xem kịch hay đều há hốc mồm, vẻ mặt của bọn họ không dám tin. Ngô Nam Bình cũng được coi là một người có mặt có mũi ở thành phố Vinh, nhưng hôm nay lại xin lỗi với một người trẻ tuổi, chuyện này mà truyền ra ngoài hoàn toàn không có người tin tưởng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Đường Tuấn trở nên kỳ quái, chẳng lẽ tên nhãi ranh này là một nhân vật lớn giả heo ăn thịt hổ, nhưng mà mấy thành phố gần đây đâu có nghe nói đến nhân vật ghê gớm họ Đường nào đâu.
"Vậy thì tôi sẽ không làm phiền ngài Đường và cô Lý dùng bữa nữa. Bữa ăn này được coi là lời xin lỗi của tôi dành cho ngài Đường. Còn nữa, đây là tấm thẻ vàng của nhà hàng chúng tôi. Nếu sau này ngài Đường đến dùng bữa ở nhà hàng chúng tôi, chỉ cần đưa tấm thẻ này ra, bất cứ lúc nào cũng sẽ có chỗ cho ngài.” Ngô Nam Bình vừa nói vừa từ trong túi lấy ra một tấm thẻ màu vàng kim đưa vào tay của Đường Tuấn, trên mặt mang theo một nụ cười nịnh nọt.
Đường Tuấn liếc nhìn ánh mắt của Ngô Nam Bình và nhận lấy tấm thẻ.
VietWriter
Nụ cười của Ngô Nam Bình lập tức rạng rỡ thêm mấy phần, như kiểu Đường Tuấn nhận tấm thẻ này là sự vinh hạnh của anh ta.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ngô Nam Bình cùng giám đốc nhà hàng thỏa mãn mà rời đi.
“Cuối cùng anh là người như thế nào?” Rất lâu sau đó, Lý Ngọc Mai nhìn Đường Tuấn, cuối cùng hỏi câu hỏi mà bản thân nghi ngờ. Chỉ là lúc nói ra, cô vẫn dùng giọng điệu ra lệnh. Hoàn cảnh sống từ nhỏ khiến cô chiêu Lý này, dù cho nằm trong thế yếu cũng phải duy trì thái độ mạnh mẽ.
Đường Tuấn khẽ lắc đầu nói: “Thực sự xin lỗi.” Nếu như nói trước kia anh đối với Lý Ngọc Mai còn có chút thiện cảm, nhưng ngay lúc cô biểu hiện sự không tin tưởng đối với anh, thì chút thiện cảm kia cũng tan thành mây khói.
Trên gương mặt thanh tú của Lý Ngọc Mai lộ ra sự tức giận nhàn nhạt, cắn răng nói: “Anh có thể đừng lúc nào cũng bày ra bộ dáng kiêu ngạo như vậy được không hả, anh không biết rằng như vậy làm người khác thấy rất chán ghét sao? Tôi không biết anh dùng thủ đoạn gì làm cho Ngô Nam Bình kính sợ, nhưng Ngô Nam Bình cũng không phải loại người có thể dễ dàng lừa gạt, đừng để đến lúc anh đánh mất cả bản thân.“
Đường Tuấn cảm thấy có chút nực cười, từ đầu đến cuối cô đều tỏ ra ưu tú, vậy mà bây giờ lại thành lỗi của anh. Anh cười nhạt và nói: “Không phiền cô Lý tiêu hao tâm trí.”
Khi nghe những lời nói đó Lý Ngọc Mai càng tức giận hơn. Nói chuyện với Đường Tuấn giống như đấm đập vào bọt biển, khiến người ta muốn nổi điên, nhưng cô phải duy trì phẩm chất tu dưỡng của một cô gái nhà giàu.
Sắc mặt biến đổi một hồi, Lý Ngọc Mai cầm khăn giấy lau khoé miệng, nói: "Tôi đã ăn no rồi”
Nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Đường Tuấn chỉ vào mấy chục tờ tiền màu xanh trên bàn mà nói: “Tiền của cô?”
"Hừ, để lại cho anh tiêu đấy, loại tiền không sạch sẽ này, tôi không dám nhận đâu!" Lý Ngọc Mai châm biếm một tiếng, rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Đường Tuấn nhìn bóng lưng xinh đẹp mà thở dài, dường như Lý Ngọc Mai đã nhận định tiền của mình đến từ việc làm ăn phi pháp nào đó. Tuy nhiên, với lòng kiêu ngạo của Đường Tuấn, anh quá lười để giải thích chuyện này.
Sau khi nhét mười mấy tờ tiền vào túi, Đường Tuấn do dự rồi bước lên tầng hai của nhà hàng. Ban đầu, tầng hai chỉ dành cho người của Ngô Nam Bình và một số cậu ấm hàng đầu trong thành phố Vinh, không mở cửa cho những người khác. Nhưng thấy dáng vẻ cung kính với Đường Tuấn của Ngô Nam Bình lúc nãy, người phục vụ đứng ở tầng hai còn không dám đánh rắm, đành để Đường Tuấn tự ý đi lên.
Trên tầng hai có rất nhiều chỗ trống, Đường Tuấn vừa bước lên liền thấy Ngô Nam Bình đã đợi sẵn ở đó.