“Đường Tuấn, nơi này là nhà họ Mộ Dung, ai cho cậu vào cơ chứ? Bảo vệ đâu, sao lại tùy tiện cho người lạ vào thế này?” Mộ Dung Hà bỗng nhiên quát lên.
Sát ý trong mắt anh ta chợt lóe rồi biến mất, tối hôm qua vốn định dạy cho Đường Tuấn một bài học, không nghĩ tới cuối cùng ngược lại biến thành anh ta tự nhấc đá đập chân mình, còn phải giúp Đường Tuấn giải quyết hậu quả nữa.
Điều này làm cho trong lòng anh ta buồn bực uất nghẹn, đồng thời nỗi hận thù đối với Đường Tuấn càng thêm sâu sắc hơn.
“Dung Lan, nhanh chóng đưa cậu ta ra ngoài ngay. Đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu sau!” Mộ Dung Khâu cũng trầm giọng nói.
“Ai dám?” Lúc này, ánh mắt ông cụ nhà Mộ Dung lạnh lùng đảo qua cha con Mộ Dung Khâu, nói: “Là tôi đưa Đường Tuấn tới đấy.”
“Nhưng mà cha à, hôm nay là ngày họp gia đình Mộ Dung chúng ta, cha cho một người ngoài vào không phải là trò đùa sao?” Mộ Dung Khâu nói.
“Hừ! Mộ Dung Khâu, tôi còn ngồi ở chỗ này mà anh đã muốn làm chủ rồi à, dám ra lệnh cho tôi sao?” Trong giọng nói của Ông cụ Mộ Dung lộ ra uy nghiêm.
Nói xong, ông vẫy tay với Đường Tuấn và Mộ Dung Lan, nói: “Hai người các cháu ngồi xuống bên cạnh ông. Hôm nay ông muốn xem ai dám đuổi cháu ra khỏi đây!”
Lúc này Đường Tuấn và Mộ Dung Lan mới ngồi xuống vị trí bên cạnh ông cụ Mộ Dung.
Mộ Dung Khâu oán hận nhìn thoáng qua Đường Tuấn, sau đó nói tiếp: “Cha à, Dung Lan đang chuẩn bị kết hôn với Nhan Minh rồi. Bây giờ cha có ý gì đây?”
Ông cụ Mộ Dung nói: “Vậy hôm nay trước mặt nhiều người như vậy tôi sẽ nói cho anh biết, Dung Lan sẽ không gả cho Nhan Minh, trừ khi con bé muốn. Nếu không, miễn là ông già tôi còn ở đây một ngày thì không ai có thể ép buộc con bé được! Mộ Dung Khâu, anh đã nghe rõ chưa?”
“Đúng vậy anh cả à, bây giờ người trẻ tuổi đều tự do yêu đương, tuy rằng anh là cha của Dung Lan nhưng cũng không có quyền can thiệp vào việc con bé muốn kết hôn với ai.” Mộ Dung Tú mang vẻ mặt trêu chọc, cười như không cười, nói: “Hơn nữa em đã sớm nghe nói Nhan Minh kia là một tên công tử lăng nhăng, nếu Dung Lan thật sự gả cho cậu ta thì chắc chắn con bé sẽ không được sống hạnh phúc. Anh cả à, đây không phải là anh tự tay đẩy con gái mình vào hố lửa sao? Có người cha nào làm thế không?”
Mộ Dung Lan nghe chú hai của mình nói chuyện giúp cho mình, trong lòng lại không hề cảm thấy biết ơn, ngược lại cô ấy còn có chút ghê tởm.
Nếu chú hai cô thật sự suy nghĩ cho cô thì trước kia làm gì không nói, bây giờ lại tỏ vẻ bênh vực lẽ phải, chắc hẳn đơn giản là sợ cha cô thân thiết với nhà họ Nhan sẽ vô hình trung ảnh hưởng đến địa vị của chính ông ta mà thôi.
Tình thân chỉ là công cụ để bọn họ lợi dụng mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể lựa chọn vứt bỏ.
Mộ Dung Lan nhìn cha, chú hai và cô của mình, trong lòng cô càng thêm lạnh lẽo.