“Anh đã từng nghe nói qua?” Đường Tuấn hỏi. Quách Thịnh Minh gật đầu và nói: “Huyết Sát là một trong những tổ chức giết người nổi tiếng ở Đông Nam Á. Nghe nói rằng một số thủ lĩnh trong tổ chức đều là những cao thủ cảnh giới tông sư. Trong tay bọn họ là một đám cao thủ, mỗi một người đều là cao thủ nội công, hơn nữa còn toàn là sát thủ khét tiếng, có một vài người là tội phạm truy nã trong danh sách các quốc gia!”
“Thì ra là vậy.” Đường Tuấn nói.
“Nếu thật sự là Huyết Sát, vậy thì phiền phức rồi. Tuy danh tiếng của tổ chức này không tốt lắm nhưng rất có hệ thống, nếu không sẽ không thể nào tạo được tiếng tăm trong giới võ thuật Đông Nam Á.” Quách Thịnh Minh nói tiếp.
“Đúng vậy, mày không thể giết tao, nếu không người trong tổ chức của chúng tao sẽ không buông tha cho mày, hơn nữa sư phụ của tao là tông sư Cố Sáng của nước Thái, cho dù mày có trốn ở chân trời góc bể thì người thân và bạn bè của mày cũng sẽ phải chết cùng mày.” Lúc này Thác Thành Long đã sợ hãi Đường Tuấn nên vội vàng nói.
“Đường Tuấn, hay là chúng ta nên bắt tên đó lại trước rồi để sau này tính tiếp.” Diệp Nam Nhật cũng thuyết phục anh. Tuy rằng tập đoàn Nam Nhật cũng được coi là có chút thế lực ở thành phố Vinh, thế nhưng so với tổ chức Huyết Sát thì giống như con kiến và đại bàng vậy, căn bản là không thể so. Ông ta cũng không muốn nhìn thấy Đường Tuấn vì kích động mà rước họa vào người.
“Người thân bạn bè?” Vốn dĩ Đường Tuấn đã định tha cho Thác Thành Long, nhưng khi nghe những lời này, trong mắt anh lập tức lộ ra một tia sát ý: “Mày nói nhiều quá!” Vừa dứt lời, Đường Tuấn đã dùng lòng bàn tay đánh một chưởng lên đỉnh đầu của Thác Thành Long. Đôi con ngươi của Thác Thành Long trợn lên, vẻ mặt đầy hoài nghi, anh ta không thể ngờ rằng người này thực sự dám giết mình!
“Dám động đến người thân bạn bè của tao, mày sẽ phải chết trước!” Đường Tuấn biết rõ tính cách của Thác Thành Long, chỉ cần có cơ hội phản lại, nhất định tên này sẽ tìm anh tính sổ. Thà rằng nhổ cỏ thì nhổ cho tận gốc, tránh để lại hậu hoạ sau này!
“Đường Tuấn, cậu!” Quách Thịnh Minh và Diệp Nam Nhật kinh ngạc thốt lên. Họ không ngờ Đường Tuấn lại có thể xuống tay giết người một cách dứt khoát như vậy.
“Hai người nghĩ rằng cho dù cháu không giết tên đó thì tên đó sẽ biết ơn chúng ta sao?” Đường Nghiêu hỏi ngược lại. Quách Thịnh Minh và Diệp Nam Nhật cũng là những người thông minh, sau khi nghe điều này bọn họ hiểu ra ngay lập tức.
“Chú Diệp, chuyện tiếp theo đành làm phiền chú xử lý rồi.” Đường Tuấn nói.
Diệp Nam Nhật gật đầu.
Trong mắt Đường Tuấn hiện lên sát ý, lẩm bẩm: “Nhà họ Tề, nhà họ Lý hay nhà họ Vương? Năm triệu đô, xem ra bọn họ cũng không bình tĩnh như bên ngoài vậy.”
Biết được Diệp Nam Nhật có đơn thuốc trong tay, hơn nữa còn sợ ảnh hưởng đến lợi ích thì chỉ có ba nhà này. Nếu Đường Tuấn đoán không sai thì người thuê sát thủ Huyết Sát chắc hẳn là một trong ba nhà này.
Trong khi Đường Tuấn một chưởng giết chết Thác Thành Long thì tại một nơi xa xôi ở Đông Nam Á, nơi đây là một vùng núi rừng bị sương mù bao phủ, khắp nơi tràn ngập sát khí, người bình thường đi vào có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nhưng ở giữa vùng núi rừng, nơi mà sương mù bao phủ nhiều nhất lại có một ngôi chùa, ngôi chùa không lớn nhưng lại phảng phất một vẻ mộc mạc, cổ kính thăng trầm. Trong chùa, có một ông già mặc áo bào xám đang ngồi tu hành, mắt nhắm nghiền, hơi thở trầm lắng, giống như một con hổ đang ngủ say. Đột nhiên, lão già mở mắt ra, trong hư không lóe lên một tia chớp. Trước mặt ông ta có một cái giá đứng, trên giá đứng đặt mười ngọn đèn dầu, lúc này đột nhiên một ngọn đèn dầu trong đó tắt ngúm.
“Đèn sinh mệnh của Thác Thành Long đã tắt rồi!” Ông già bỗng dưng gào lên điên cuồng như thể bão táp đã tới: "Là ai đã giết, điều tra, điều tra cho tôi, tôi muốn cả nhà kẻ đó phải chôn cùng Thác Thành Long!”
Giọng của ông ta ầm ầm như sấm sét, truyền từ trong chùa đến núi rừng xung quanh, khiến cho cả chim muông và thú dữ đều kinh sợ!