Mộ Dung Khánh vứt một hồ sơ hợp đồng lên bàn trà, nói: “Cha, con không muốn làm gì cả? Chỉ cần cha ký vào hợp đồng rời khỏi vị trí để về hưu. Đến lúc đó con sẽ nói sức khỏe cha không tốt, về hưu sớm. Như vậy cha cũng giữ được mặt mũi, cũng tốt cho mọi người.”
“Anh cả! Anh!” Mộ Dung Tú và Mộ Dung Lâm kinh ngạc.
“Câm miệng!” Mộ Dung Khánh quay ngoắt đầu, ánh mắt sắc bén nhìn hai người họ, nói: “Mẹ nó. Nếu không phải hai đứa chúng mày gây chuyện thị phi, tao đây đã có thể thuận lợi thừa kế công ty rồi. Tao cũng không sợ phải nói với hai đứa mày, tất cả những bảo vệ ngoài kia đã bị tao mua chuộc rồi, chỉ cần tao không gọi, bọn chúng sẽ không vào đâu. Còn nữa, chúng mày không có ai bảo vệ, nếu còn chọc giận gì tao, tự biết hậu quả đấy!”
“Cha, nên làm vậy từ sớm rồi!” Mộ Dung Hà từ dưới đất đứng lên, đưa tay móc một bọc vải từ trong một bình sứ Thanh Hoa. Mở bọc vải ra, bên trong lại là một cây súng ngắn màu đen.
Anh ta mở chốt an toàn ra, chĩa nòng súng vào Mộ Dung Tú và Mộ Dung Lâm nói: “Chú hai, cô, lúc nãy không phải hai người rất đắc ý sao? Bây giờ nói tiếp đi.”
Mộ Dung Tú và Mộ Dung Lâm liên tục xua tay, trên mặt nặn ra một nụ cười không thể khó coi hơn, nói: “cháu Hà, cháu đang làm gì thế, cùng lắm thì chúng ta không tranh với cha cháu nữa là được chứ gì.”
“Hi hi, quả nhiên là chú hai tốt và cô tốt của cháu! Nói như vậy từ sớm có phải tốt không.” Khóe miệng của Mộ Dung Hà nhếch lên một nụ cười độc ác, anh ta lập tức chĩa nòng súng hướng về phía Đường Tuấn.
“Lúc nãy mày nói ai là chó hả? Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem!” Mộ Dung Hà từng bước đến gần, bày trò nhìn Đường Tuấn, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.
“Bốp bốp bốp!”
“Ha ha ha!” Nhan Minh vỗ tay, cười lớn nói: “Mộ Dung Hà, tôi quả nhiên không nhìn nhầm cha con hai người, đúng là người có thể làm chuyện lớn. Xem ra hôm nay tôi đến là đúng rồi.”
Câu ta nhìn xuống phía Đường Tuấn, châm chọc nói: “Cũng không xem lại bản thân là cái thứ gì, cũng xứng để dành phụ nữ với tao! Em Lan không cần sợ, đợi giết được anh ta rồi, em sẽ chính là con dâu của nhà họ Nhan anh.”
Mộ Dung Lan lo lắng và sợ hãi, Cô thế nào cũng không ngờ được cha và anh trai của mình lại có thể làm ra loại chuyện như thế này.
Mộ Dung Hà chỉ còn cách Đường Tuấn năm bước chân, ngón tay anh ta đặt trên cò súng, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp xuống. Khoảng cách này, đến ống ngắm cũng không cần.
“Đường Tuấn, tao biết võ công của mày rất cao cường! Nhưng bây giờ là xã hội hiện đại, mày có đánh giỏi thế nào thì chắc cũng không đánh bại súng đâu nhỉ?” Mộ Dung Hà vô cùng đắc ý, nói: “Cho mày thêm một cơ hội nữa. Bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi, lớn tiếng nói tao biết, ai mới là chó!”
“Thằng ngu!” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong căn phòng.