Đường Tuấn nói: “Vậy anh có biết hai loại thuốc mới này là do tôi cung cấp đơn thuốc cho tập đoàn Nam Nhật không?”
Mao Lương nói: “Tôi biết. Nhưng việc sản xuất và tiêu thụ đều do tập đoàn Nam Nhật toàn quyền phụ trách, dường như không liên quan gì đến Anh Đường cả. Không biết Anh Đường bỗng nhiên hỏi những thứ này để làm gì?”
Đường Tuấn nhìn Mao Lương, nói: “Tôi muốn anh bán ba mươi phần trăm cổ phần trong tay cho tôi. Đơn thuốc Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ là do tôi cung cấp. Tôi không hề chuyển nhượng bằng sáng chế cho Tập đoàn Nam Nhật, nhưng Diệp Thanh Phương lại cố gắng chiếm lấy hai loại thuốc mới này. Nghiêm túc mà nói, việc này đã vi phạm pháp luật rồi.”
Mao Lương nhíu mày, nói: “Anh Đường nói như vậy có bằng chứng gì không? Ví dụ như anh có bằng sáng chế cho hai đơn thuốc này không?”
Đường Tuấn lắc đầu. Lúc ấy anh giữ đơn thuốc cũng không ngờ lại phát triển thành như vậy.
Mao Lương thở dài, nói: “Vậy thật xin lỗi. Tôi không thể giúp anh được. Triển vọng tương lai của Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ rất cao, tôi cũng không có ý định từ bỏ. Tuy rằng Anh Đường ngài đã chữa bệnh cho tôi, tôi có lòng nhưng cũng không thể giúp được chuyện này.”
Bốp bốp bốp!
Anh ta vừa dứt lời, từ trên lầu lập tức truyền đến âm thanh vỗ tay.
Sau đó Diệp Thanh Phương dẫn theo bảy tám người từ trên lầu đi xuống. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta đầy vẻ trêu chọc và nụ cười đắc ý đang chậm rãi đi về phía hai người: “Tổng giám đốc Mao quả nhiên là người thông minh. Ơn chữa bệnh làm sao có thể so sánh được lợi ích tiền bạc hàng tỷ đây. Hết lần này tới lần khác có vài người còn không hiểu, vẫn muốn tự rước nỗi nhục vào người.”
“Tổng giám đốc Diệp.” Mao Lương đứng lên chào hỏi Diệp Thanh Phương.
“Mao Lương, anh?” Trên mặt Đường Tuấn lộ ra vẻ giật mình.
Diệp Thanh Phương tự tiện ngồi xuống, rót cho mình một tách trà: “Đường Tuấn, chắc hẳn anh không nghĩ tới điều này nhỉ. Thật ra khi anh gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Mao, anh ấy đã thông báo cho tôi rồi. Tôi đã chờ ở trên lầu rất lâu trước khi anh đến đấy.”
Anh ta nhấp một ngụm trà, lộ ra nụ cười đắc ý như đang nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, nói: “Chỉ là lần này cuối cùng cũng không uổng công tôi chờ đợi. Có thể nhìn thấy biểu hiện thất vọng của anh khiến cho tâm trạng tôi vô cùng sung sướng! Không phải lúc nào anh cũng cảm thấy mình lợi hại sao? Không nghĩ tới cũng có ngày chui đầu vào bẫy của tôi đi. Ha ha ha, thật sảng khoái mà!”
“Diệp Thanh Phương, anh đừng đắc ý quá sớm!” Đường Tuấn trầm giọng nói.