Là sức sống!
Cây cỏ băng phách này đã được cất giữ cả trăm năm, tuy đã được Dược Y Cốc bảo quản rất khá, nhưng sức sống và hiệu quả chữa bệnh bên trong đã mất đi quá nửa, cho nên nó chỉ giống như một cành cây khô đã chết.
“Hiệu quả chữa bệnh bị hao tổn nghiêm trọng như vậy, không biết còn đủ để trị hết bệnh được không?” Đường Tuấn đột nhiên có hơi không rõ.
Theo như lời Tôn Vân Hoa nói, cây cỏ băng phách này rất có thể là một gốc cây cuối cùng trên thế giới, nếu như dùng hết, thì sẽ gần như không thể tìm thấy loại thảo dược quý giá này được nữa. Tuy rằng anh đã nhập thần, nhưng vẫn cần cỏ băng phách để làm thuốc dẫn mới có thể chữa khỏi bệnh cho Hoa Tiểu Nam.
Đang lúc anh có hơi do dự, chân khí trong đan điền của anh đột nhiên nổi lên sự thay đổi.
Luồng khí lạnh lẽo vẫn luôn chiếm cứ trong đan điền anh, hàn khí toát ra từ cơ thể dường như đã chịu sự ảnh hưởng của cỏ băng phách mà bắt đầu xao động. Theo huyệt đạo của Đường Tuấn, hàn khí thế nhưng lại chủ động tách ra khỏi cơ thể, sau đó rơi vào trong cỏ băng phách.
Với sự hỗ trợ duy trì của luồng hàn khí này, cỏ băng phách thế mà lại lần nữa tỏa ra sức sống, cành cây khô bắt đầu mọc ra lá. Nhìn bằng mắt thường, bên trong cành cây khô dường như có những tinh thể băng cực kỳ nhỏ đang di chuyển, toàn bộ khí tức lạnh lẽo đều bị khống chế. Lúc này ngay cả khi không có chân khí của Đường Tuấn bảo vệ, cây cỏ băng phách này cũng sẽ không thể gây ra thương tổn nào đối với con người nữa.
Hàn khí tách rời khỏi cơ thể, Đường Tuấn chỉ cảm thấy đan điền bản thân trống rỗng. Luồng hàn khí này chính là được lấy từ trên người Thẩm Ngọc Nhu, giống như tấm bèo ngũ căn vậy, là vật không thể tái tạo được.
“Không ngờ luồng hàn khí này vậy mà còn có tác dụng thần kỳ như vậy.” Ánh mắt Đường Tuấn loé lên. Hàn khí này vẫn luôn bị anh coi như con át chủ bài mà sử dụng khi đối địch với kẻ thù, mỗi lần đều có thể phát huy hiệu quả và lực sát thương không nhỏ, không nghĩ tới thế mà lại có thể sử dụng làm tăng sức sống cho cỏ băng phách.
“Anh Đường, có chuyện gì vậy?” Hoa Tiểu Nam không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng này thật sự rất kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh, làm người ta rất khó chịu.
Đường Tuấn ngẩng đầu, nhìn Hoa Tiểu Nam, có hơi kích động nói: “Bệnh của em có thể chữa khỏi rồi!”