Anh vừa dứt lời, gương mặt Quách Thịnh Minh đột nhiên thay đổi, như thể phủ một lớp băng giá, nói:
"Cậu nhóc, cậu muốn chết! Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là Phong lôi bát cực Quách Thịnh Minh, là người mà Lý Quang Huy ,Trần Bá Phước của thành phố Vinh các cậu gặp cũng phải kính cẩn chào hỏi một cái. Cậu nghĩ cậu là ai chứ, một câu thôi đã muốn tôi nghe theo lời câu trong vòng một năm sao! Cậu có tin là giờ tôi giết cậu ngay không, sau đó sẽ ném cậu xuống hồ, tuyệt đối sẽ không ai phát hiện! "
Đường Tuấn lắc đầu nói: "Đó chỉ là một thỏa thuận. Nếu anh không muốn, thì thôi vậy. Đừng trưng ra dáng vẻ tôi xem thường anh, buồn nôn lắm! Còn nữa anh nên nhớ cho kỹ, anh đang cầu xin tôi giúp đỡ, chứ không phải tôi cầu xin anh. Phong lôi bát cực anh ở trong mắt người khác thì còn chút địa vị, nhưng trong mắt tôi, anh chẳng là gì cả !”
Đường Tuấn nói lời này không khách khí chút nào, vẻ mặt Quách Thịnh Minh đột nhiên trở nên tái nhợt, nhưng anh ta lại không thể nổi giận. Ai bảo anh ta thực sự là đi cầu xin Đường Tuấn chứ.
Thấy vậy, Đường Tuấn lắc đầu thở dài, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi. Trước khi quay đi, anh nói với Quách Thịnh Minh: "Tôi quên nói với anh, tuy vết thương trong người anh tạm thời được kiểm soát. Nhưng trong vòng một tháng, vết thương sẽ lại tái phát. Lúc đó vết thương sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, và thậm chí có thể đến cả nội công trung kỳ cũng không thể phát huy. "
Hai mắt của Quách Thịnh Minh lóe lên, như thể đang suy nghĩ gì đó.
“Dừng lại!” Khi Đường Tuấn bước được mười mấy bước thì Quách Thịnh Minh đột nhiên hét lên.
Đường Tuấn dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Đồng ý rồi sao?"
Vẻ mặt Quách Thịnh Minh u ám nói "Nếu không chữa được bệnh của tôi. Chỉ biết khoác lác đủ điều, tôi bảo đảm cậu sẽ chết rất thảm!"
Quách Thịnh Minh còn có một suy nghĩ khác ở trong lòng. Khi Đường Tuấn trị khỏi vết thương cho anh ta, anh ta sẽ giết Đường Tuấn ngay lập tức, muốn anh ta đường đường là một Phong lôi bát cực vậy mà lại đi làm người hầu cho một thằng nhóc ngay cả lông còn chưa mọc đủ, cho dù chỉ là một năm, nhưng vậy cũng tuyệt đối không được. Chỉ cần Đường Tuấn bị giết, thì có ai biết được giao dịch giữa hai người? Kế hoạch trong đầu anh ta đã được định rõ, lúc này anh ta mới đồng ý theo yêu cầu của Đường Tuấn.
Đường Tuấn gật đầu, dường như không nhìn ra được suy nghĩ của Quách Thịnh Minh, nói: "Vậy thì đi theo tôi. Đây không phải là nơi để chữa bệnh."
Dẫn Quách Thịnh Minh đi, Đường Tuấn đến một căn phòng không có người ở trong học viện Y học học. Anh đã từng đến đây một lần dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Dũng và biết rằng đây là một phòng bệnh tạm thời, bây giờ vừa hay không có người.
“Nằm xuống đi.” Đường Tuấn chỉ vào chiếc giường gỗ trong góc.
Mặc dù Quách Thịnh Minh không biết Đường Tuấn đang định làm gì nhưng anh ta vẫn nằm xuống.
Đường Tuấn lấy ra một vài cây ngân châm, dùng đèn cồn khử trùng rồi nhanh chóng châm lên huyệt trên người Quách Thịnh Minh. Quách Thịnh Minh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nhỏ đang lơ lửng trong cơ thể mình, khiến anh ta cảm thấy ấm áp và rất dễ chịu. Đồng thời, anh cảm ta cũng cảm thấy những vết thương trong người đang dần dần biến mất, thậm chí những di chứng để lại trong những lần tập quyền trước đó cũng biến mất, cả người dễ chịu hơn rất nhiều.
Quách Thịnh Minh sửng sốt một chút, không khỏi nhìn về phía Đường Tuấn. Rốt cuộc thằng nhóc này là ai? Anh ta không biết mình đã phải suy nghĩ bao nhiêu về vết thương này. Nhưng bây giờ, Đường Tuấn chỉ dùng vài châm, trong chốc lát là dường như khỏi hẳn rồi. Trong lòng anh ta lập tức có chút tiếc nuối, dù cho y thuật của Đường Tuấn có tốt đến đâu, anh ta cũng không định nương tay!
Mấy phút sau, luồng khí đã biến mất khỏi cơ thể Quách Thịnh Minh. Đường Tuấn rút kim bạc ra, Quách Thịnh Minh ngay lập tức đập xuống đất một con cá chép. Anh ta chỉ cảm thấy toàn thân có cảm giác thoải mái chưa từng có , sức lực không chỉ khôi phục đến mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn nữa.
“Thế nào?” Đường Tuấn vừa hỏi vừa cất ngân châm đi.
Quách Thịnh Minh trong lòng có chút mừng rỡ, nhưng vẻ mặt lại bất động, nói:
"Cơ thể quả thật đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng chữa lành hay không thì chưa biết. Vậy đi, cậu đưa tôi đến một nơi tương đối ít người, tôi đánh ra mấy quyền xem thực lực có thật sự hồi phục hẳn không. "
Đường Tuấn không nghi ngờ gì mà bước ra khỏi phòng trước. Quách Thịnh Minh đứng phía sau, trong mắt hiện lên một tia sát ý, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt. Nhóc con, muốn sai bảo tôi sao, vậy thì đợi kiếp sau đi?
Bát Cực Quyền từ xưa đã được gọi là "Lắc lư đụng đổ trời, giẫm chân chấn động chín châu", Quách Thịnh Minh, là một trong những người có năng lực, vì vậy càng xứng đáng hơn với cái tên Phong lôi bát cực. Bát Cực Quyền được thi triển ra, mạnh mẽ hùng hồn. Giúp đỡ, dựa vào, sụp đổ, rung chuyển, các loại chiêu thức đều được thi triển trong tay anh ta, phối hợp với nội công, thanh thế đầy đủ, che giấu sát khí.
Lúc này, ở một góc hẻo lánh sau núi gần trường đại học thành phố Vinh, Quách Thịnh Minh đánh quyền, Đường Tuấn đứng một bên quan sát một cách hứng thú. Đường Tuấn chưa từng được chân chính tiếp xúc qua với võ học, pháp quyền của nhà họ Đường nhiều nhất cũng chỉ đến quyền pháp của việc luyện tập cơ thể, sát thương đối với người bình thường có thể là rất ít, nhưng căn bản thì không có ích gì đối với nội công hay thậm chí là các cao thủ tông sư của Cảnh giới Chân Khí. Nên khi anh và bà Độc đánh nhau là dựa vào kỹ năng thần kì của ngân châm!
Khi quan sát Bát Cực Quyền của Quách Thịnh Minh, Đường Tuấn nghĩ thầm trong lòng, với cảnh giới của Chân Khí tông sư như ngày hôm nay của anh, thì rất nhanh sẽ học được một trong những nội công kỹ xảo đó. Dựa vào cái gì mà cảnh giới Chân Khí được gọi là tông sư? Đó là khả năng cảm nhận một bộ võ lực, hô hấp, quan sát trong một khoảng thời gian ngắn, đây mới chính là cao thủ!
Quách Thịnh Minh cũng rất kích động. Kể từ sau khi anh ta bị thương, đã rất lâu không được đánh quyền một cách thoải mái nhễ nhại như này rồi. Anh ta thầm liếc nhìn Đường Tuấn đang nghiêm túc quan sát, trong lòng cười nhạo một tiếng: "Cậu nhóc, đừng trách tôi. Chỉ có thể trách cậu không biết điều thôi, con người quý ở chỗ tự biết mình, dựa vào cậu mà muốn sai bảo tôi sao!"
Đang nghĩ như vậy, Quách Thịnh Minh đột nhiên xoay người lại, một chiêu Thiết Sơn Khoá hướng về phía Đường Tuấn. Thiết Sơn Khoá này là sát chiêu của Bát Cực Quyền. Quách Thịnh Minh đã luyện một cách thành thạo từ lâu rồi. Toàn lực thi triển, tự tin đến cả một gốc cây to như eo người cũng có thể bẻ gãy được. Lúc này nếu không có gì bất ngờ thì Đường Tuấn chỉ có con đường chết thôi!
Xem ảnh 1