Đường Tuấn nói với một cô lễ tân mục đích mình tới đây, sau đó anh được đưa đến một phòng trà đợi. Đợi môt lúc thì Lưu Hồng Mai và một người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào. Người đàn ông trung niên đó có vóc dáng dong dỏng, đeo kính mắt, khí chất nho nhã, vừa nhìn là biết ông là người trí thức đọc đủ mọi kinh thư tứ sách trên đời.
“Bác sĩ Đường, đây là bố của tôi Lưu Thiên Phong.” Lưu Hồng Mai cũng giới thiệu với bố: “Bố, đây chính là bác sĩ Đường mà con kể với bố đấy.”
“Chào cậu.” Lưu Thiên Phong nhíu mày, nhưng vẫn thản nhiên chào anh.
Đường Tuấn khẽ gật đầu, cũng chào lại.
“Nghe Hồng Mai nhà tôi kể cậu là bác sĩ Y học cổ truyền à? Cậu còn đánh bại cả tay bác sĩ ác ma Lâm Trung Hiệp của tập đoàn Vạn Phúc nữa à? Có phải cậu cảm thấy năng lực y học của cậu rất giỏi đúng không?” Lưu Thiên Phong hờ hững nói, giọng điệu mang theo sự lạnh lùng và châm chọc.
Đường Tuấn lắc đầu, đáp: “Ông Lâm không hề thua tôi. Nhưng cứ vin theo lời mà ông nói thì chắc là năng lực y thuật của tôi giỏi thật.” Trong ngành Y học cổ truyền chỉ cần phun ra câu năng lực y thuật tốt là đã hiểu là giỏi rồi sao.
Lưu Thiên Phong nghe vậy thì cũng không nể nang gì nữa, nói thẳng: “Mới còn trẻ ranh mà đã dám nói y thuật của mình giỏi, Y học cổ truyền nước ta lưu truyền ngàn năm nay, cao siêu thâm hậu thế nào, ngay cả giáo sư Thẩm Dũng ở xa thành phố Vinh cũng chẳng dám nói thế. Một tên oắt con như cậu có bản lĩnh gì mà nổ vậy hả?”
“Cha, nhưng Đường Tuấn thực sự đã đánh bại quỷ y rồi, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh cho Lê Chí Hùng và những người khác trước nhiều người, y thuật của anh ấy thực sự đã được công nhận.” Lưu Hồng Mai nhanh chóng giải thích. Hai năm qua cha đã bị lừa gạt rất nhiều, vậy nên bây giờ trong lòng có chút khúc mắc với những bác sĩ Y học cổ truyền giỏi, chưa kể đến việc Đường Tuấn lại trẻ như vậy, quả thực khiến người khác khó mà tin được.
“Hoang đường!” Lưu Thiên Phong trừng mắt nhìn con gái mình, nói: “Không biết điều. Cậu ta với hai người gọi là quỷ y đó bắt tay diễn kịch với nhau mà con cũng tin sao? Về phần những người có tiền, chỉ cần giả dạng một chút là có thể lừa được bọn họ rồi. Chẳng lẽ chuyện này xảy ra không ít sao? Cha đã nói với con từ lâu rồi, đến nơi đó chả có tác dụng gì cả, chỉ lãng phí tiền bạc, vậy mà bây giờ con còn muốn phỏng vấn cậu ta, đưa cậu ta lên trang nhất của tờ báo của chúng ta, đây chẳng phải là làm đúng theo ý muốn của cậu ta rồi sao, đến lúc đó con dự định bố trí Y học cổ truyền ở nơi nào! “
Lưu Hồng Mai hơi sững người, không biết nên nói gì cả.
“Để cứu vãn và phát triển Y học cổ truyền, vẫn phải dựa vào những thần y nổi tiếng đó. Không lâu nữa cha sẽ đến nói chuyện với Giáo sư Thẩm Dũng một lần nữa. Hội thảo về Y học cổ truyền sắp bắt đầu rồi, nếu như chúng ta có thể làm tốt, vượt được khó khăn trước mắt thì không còn chuyện gì khó nữa. Cha biết con cũng đang nghĩ cho cha, nhưng chuyện này thực sự không được.” Lưu Thiên Phong vỗ vỗ vai con gái an ủi.
Ông ta nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Ở đây không còn chuyện của cậu nữa, cậu có thể đi rồi đấy. Về chuyện phỏng vấn và lên báo mà con gái tôi đã nói, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, cậu hãy quên đi. Tờ báo Y học cổ truyền thành phố Vinh chúng tôi nhất định sẽ không đưa bất kỳ tin tức nào về những kẻ trộm cắp vô danh đâu.”
“Ồ. Thật vậy sao?” Đường Tuấn khẽ cười một tiếng.