"Cao thủ nội công?" Giọng nói bình tĩnh của Lý Quang Huy cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Tiếp theo đó Lý Ngọc Mai lập tức nói qua chuyện cả hai bên Đường Tuấn và Quách Thịnh Minh từng đánh nhau, nhấn vào trọng tâm mà nói rằng anh đã từng một chưởng đã đẩy lùi được Quách Thịnh Minh.
"Một chưởng đẩy lùi Quách Thịnh Minh? Không thể nào, cậu ta bao nhiêu tuổi chứ!" Sau khi nghe xong, Lý Quang Huy bật dậy từ trên ghế với vẻ mặt không dám tin.
"Cô chủ không phải người luyện võ, có thể không rành về chuyện này, hai người đó vốn dĩ đã có sức mạnh, bàn một chút về cách thức đánh nhau của cậu nhóc nhà họ Đường kia, làm sao có thể một quyền đẩy lùi được Quách Thịnh Minh chứ?" Lão Bạch liếc nhìn Thiệu Nhất Nguyên hỏi.
VietWriter.vn
Thiệu Nhất Nguyên cười khổ, bản thân là người xuất sắc nhất trong số những học trò đời đầu của Hình Ý Môn, anh ta vốn đã có đủ sự kiêu ngạo. Nhưng hôm nay sau khi gặp Đường Tuấn, sự kiêu ngạo của anh ta đã hoàn toàn bị đập tan, bất kể là từ tuổi tác hay sức mạnh, thì đối thủ đều áp đảo anh ta.
"Cô chủ nói không sai, Đường Tuấn đúng thật là một chưởng đẩy lùi Quách Thịnh Minh. Dường như sau đó thương thế của Quách Thịnh Minh lại phát tác, không dám đấu lại, chỉ có thể tạm thời rời đi." Thiệu Nhất Nguyên tìm cách đè nén tất cả những nỗi niềm trong lòng xuống, từ từ nói.
Dù sao Lý Quang Huy cũng đã là người từng trải qua sóng to gió lớn, sau một lúc kinh ngạc, rốt cục cũng có chút bình tĩnh lại, chỉ là bên trong đôi mắt vẫn giữ nguyên biểu hiện không thể tin được.
Ông ta hỏi lão Bạch: "Lão Bạch ông xem, sức mạnh của cậu ta như thế nào?"
Lão Bạch yên lặng một lúc cuối cùng cũng bình luận: "Mấy năm trước Quách Thịnh Minh bị trọng thương, bây giờ sức mạnh hồi phục được một phần ba cũng đã không tồi rồi. Nhưng nếu nói một chưởng đẩy lùi anh ta, thì cậu nhóc nhà họ Đường kia e rằng phải có thực lực nội công trung kỳ, thậm chí có khả năng sắp đột phá tới nội công hậu kỳ."
"Ít nhất là nội công trung kỳ?" Lý Quang Huy hít một hơi, trong lòng không khỏi có chút hối hận. Nếu trước đây ông ta chịu nghe lời Lý Quang Minh nói hãy đối xử với Đường Tuấn thật tốt, nói không chừng nhà họ Lý đã được bảo vệ bởi các cao thủ nội công, nhưng ông ta đã đắc tội với Đường Tuấn rất nhiều lần, chỉ sợ hai bên không có khả năng hòa hoãn nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ông ta nhẹ nhàng nhìn Lý Ngọc Mai. Trước đây là Lý Quang Minh muốn hai đứa thành đôi, với vẻ đẹp của Lý Ngọc Mai thì đúng thật là có thể khiến cho Đường Tuấn bại dưới váy cô, cái này mà so với giao ước cùng lão Bạch thì có vẻ đáng tin hơn nhiều.
Gương mặt Lý Ngọc Mai ửng đỏ, nhưng trong giọng nói thì rất kiên quyết lạnh lùng: "Cha, cũng đã bỏ lỡ rồi thì con không hối hận, huống chi mỗi lần ai bảo anh ta luôn bày ra cái vẻ thanh cao. Hơn nữa, con là cô chủ nhà họ Lý, anh ta nghĩ anh ta là ai, dựa vào cái gì mà con phải hạ mình đi nịnh nọt anh ta."
Lý Quang Huy mỉm cười, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: "Ha ha, con kiên định vậy là tốt, chẳng qua chỉ là đứa nhóc nhà họ Đường này là ai? Vừa chữa bệnh ngang tay với Vương Tấn Lợi, vừa là cao thủ về nội công. Một nhân vật tầm cỡ như vậy không thể không có chút tiếng tăm nào."
"Chủ tịch, không cần biết cậu ta là ai, dù là cao thủ sức mạnh nội công hậu kỳ đi chăng nữa, cũng không phải chỉ cần một quyền đánh chết là được sao?" Khoé môi lão Bạch giương lên một ý cười tàn ác, ông ta đánh đổi nửa đời người mới đến được cảnh giới này, nhưng không nghĩ tới cậu nhóc mà trước đây ông ta coi thường lại là một cao thủ, điều này càng làm ông ta vừa giận vừa ghen tị, giận không thể ngay bây giờ lập tức phế đi Đường Tuấn.
Lý Quang Huy im lặng một lúc mới nói: "Tạm thời không nên dùng loại thủ đoạn cực đoan như vậy, nếu không nắm chắc thành công, đến lúc đó nếu gây thù với một vị cao thủ nội công, thì bây giờ đối với nhà họ Lý là một phiền phức lớn."
Lúc nói chuyện, ông ta nhìn về Lý Ngọc Mai: "Không phải là hai ngày nữa thì công viên Xanh sẽ mở cửa hay sao? Con thử mời cậu nhóc đó xem, thể hiện một chút ý tốt của nhà họ Lý, biết là không có khả năng mượn sức nhưng dù sao vẫn tốt hơn là trở thành kẻ thù."