Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem ra là hai người đã phẫu thuật cho tôi sao?”



Hình Công Huy hỏi.



Đường Tuấn gật đầu, nói:




“Là bác sĩ Mộ Dung phẫu thuật chính, tôi chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ thôi.”



Mộ Dung Lan nói: “Nếu như không có sự giúp đỡ của bác sĩ Đường, tôi cũng không có cách nào.”



Hình Diệu nói:



“Chú, bây giờ chú tin lời cháu rồi chứ?”




“Là chú hiểu lầm cháu rồi.”



Hình Công Huy khẽ gật đầu, ánh mắt mang chút tán thưởng nhìn Đường Tuấn và Mộ Dung Lan, người trẻ tuổi khiêm tốn như vậy đúng là hiếm gặp.



“Bệnh của ông không có gì đáng lo. Sau này chú ý một chút, không được vận động kịch liệt là được rồi.”



Đường Tuấn nói.



Hình Công Huy nói:



“Tôi biết rồi. Vẫn còn chưa hỏi qua tên của hai người mà?”



Sau đó, Đường Tuấn và Mộ Dung Lan lần lượt giới thiệu đơn giản về bản thân.



Hình Công Huy nghe Đường Tuấn giới thiệu xong, không nhịn được nhìn Đường Tuấn, rồi nói:



“Cậu chính là Đường Tuấn? Chính là cậu thanh niên thi so tài y thuật với Quỷ y ngày mai sao?”



Đường Tuấn gật đầu, nói:



“Đúng vậy.”



Mấy hôm nay chuyện thi tài giữa anh và Quỷ y bị người ta thao túng đã lan truyền khắp cấp trên của thành phố Vinh, với năng lực của Hình Công Huy thì muốn biết chuyện này cũng đâu có khó khăn gì.



Hình Công Huy vẻ mặt ngạc nhiên, nói:



“Lúc trước tôi nghe nói Quỷ y chủ động thách thức một cậu thanh niên, còn cho rằng đó là tin đồn nhảm nhí, thật không ngờ nó lại là thật. Hơn nữa y thuật của cậu cũng vượt xa dự đoán của tôi, xem ra trận thi thố ngày mai với Quỷ y rất đặc sắc. Có thể nhìn thấy hai cao thủ y học cổ truyền so tài, lần này tôi đến không hề sai.”



“Ông chủ Hình cũng rất hứng thú với y học cổ truyền?”



Đường Tuấn nhìn vẻ mặt của Hình Công Huy, buột miệng hỏi.



Hình Công Huy cười khổ nói:



“Chưa nói đến hứng thú. Chỉ là mấy năm nay làm ăn càng ngày càng lớn, nhưng sức khỏe lại không bằng lúc trước. Vì muốn sống thêm vài ngày nữa, tôi bắt đầu bước chân vào dưỡng sinh của y học cổ truyền. Lần này nghe nói Quỷ y Lâm Trung Hiệp đến thành phố Vinh để diễn thuyết buổi tọa đàm về dưỡng sinh, cho nên mới đặc biệt đến xin chỉ dạy một chút.”



“Hóa ra là như vậy.”



Đường Tuấn biết rõ, người có tiền bây giờ đúng thực càng ngày càng chú trọng dưỡng sinh và sức khỏe của bản thân. Người lớn tuổi bắt đầu luyện Quyền pháp, thậm chí có những người giàu có còn điều phối cho mình một nhân viên chuyên nghiệp chuyên phụ trách về dưỡng sinh. Cũng giống như người của nhà họ Đường, bình thường ai cũng cực kỳ coi trọng chất lượng của cuộc sống.


“Y học cổ truyền không phải càng lâu năm càng tài giỏi sao. Quỷ y đã thành danh nhiều năm như vậy rồi, anh mới mấy tuổi, có thể thắng sao?”
Hình Diệu có chút không dám tin nhìn Đường Tuấn, lẩm bẩm nói. Cô ta chưa từng thấy y thuật của Đường Tuấn, trong lòng không tin Đường Tuấn có thể thắng được Quỷ y.



Đường Tuấn nói:




“Ha ha. Cô Hình nói cũng rất có đạo lý, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, ai cũng không nói chắc được.”



“Cố tình làm ra vẻ huyền bí. Hừ.”



Hình Diệu nói.



“Ha ha. Được rồi Vân, lần này là Lâm Trung Hiệp chủ động thách thức Đường Tuấn đó, được Quỷ y coi trọng như vậy, xem ra y thuật của Đường Tuấn cũng không tầm thường. Cháu đừng có coi thường cậu ấy.”




Hình Công Huy cười nói.



Hình Công Huy nhìn Đường Tuấn một lúc, sau đó sắc mặt nghiêm túc hẳn, nói:



“Lần này tôi đến thành phố Vinh, ngoài việc nghe buổi tọa đàm của Quỷ y ra, vẫn còn mục đích khác. Cậu nên biết là qua một thời gian nữa, đại hội y học cổ truyền của tỉnh Phú Yên chúng tôi sắp được tổ chức rồi chứ?”



Đường Tuấn gật đầu, Thẩm Dũng còn mời anh đến nữa. Cách ngày đại hội y học cổ truyền bắt đầu, cũng chỉ còn khoảng một tháng nữa mà thôi.



Hình Công Huy nói:



“Lần này tôi đến đây, là muốn tìm những người trẻ có chí hướng về y học cổ truyền để họ ở cạnh nhau, sẽ phát triển ngành y học cổ truyền của đất nước chúng ta.”



“Ồ.”



Đường Tuấn tò mò, nói:



“Nhìn không ra ông chủ Hình còn có đức độ như thế. Tôi còn cho rằng những người kinh doanh như ông chỉ biết làm ăn thôi chứ?”



Hình Công Huy sao lại không nghe ra ý châm biếm trong lời nói của Đường Tuấn chứ, cười khổ một tiếng rồi nói:



“Lúc trước đúng thật là tôi có ý nghĩ như vậy, cho rằng kiếm được nhiều tiền là chuyện lớn nhất của cuộc đời. Nhưng mấy năm trước tôi ra nước ngoài một chuyến, khiến tôi thay đổi rất nhiều quan điểm trước kia.”



Ông ta nhìn Đường Tuấn, nói:



“Ở nhiều nước phát triển, ngành y học cổ truyền của chúng ta ngay cả tư cách kinh doanh bình thường thôi cũng không có, có rất nhiều bác sĩ, thầy thuốc y học cổ truyền còn không bằng những người vô gia cư ở đó. Tôi đã từng tận mắt chứng kiến một đám người nước ngoài tay cầm gậy gộc đập phá cửa hàng y học cổ truyền. Bởi vì một ông cụ Đông y đã đánh gió cho một cô gái nước ngoài, mà người nước ngoài lại không hiểu loại hình y thuật này, cho rằng y học cổ truyền là thứ phản khoa học phản nhân loại.”



Khóe môi ông ta cong lên giễu cợt, nói:



“Còn trong nước thì, người dân trong nước lại coi y học phương Tây là bảo vật vậy, còn đối với y học cổ truyền tinh hoa của nước ta thì lại không tin tưởng, cũng cho rằng y học cổ truyền là phong kiến, là mê tín dị đoan. Hơn nữa không chỉ trong lĩnh vực y học cổ truyền thôi đâu, các lĩnh vực khác cũng đều như vậy. Con gái Việt Nam thà bằng lòng gả đến những nơi khỉ ho cò gáy của Châu Phi, chứ không chịu gả cho người Việt, dường như gả cho người nước ngoài là một chuyện rất vinh quang vậy. Bởi vì những nơi đó có rất nhiều chính sách hỗ trợ cho người nước ngoài.”



“Nơi đây là Việt Nam, là lãnh thổ của riêng người Việt Nam mình. Nhưng bây giờ người dân trong nước lại sính ngoại đến mức mù quáng luôn rồi.”



Nói đến đây, sắc mặt

1646196675021.png

“Đường Tuấn, dù lần này cuộc so tài của cậu và Quỷ y có như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn hy vọng cậu có thể đứng cùng một chiến tuyến với tôi, đóng góp một phần cho y học cổ truyền.”



Hình Công Huy nói một cách kính nể.




Đường Tuấn im lặng một lát rồi nói:



“Ông chủ Hình, ông cứ nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi đã.”



Mặc dù lời nói của Hình Công Huy khiến người nghe sóng lòng trào dâng, hận không thể ngay lập tức cùng ông ta đi cống hiến một phần. Nhưng Đường Tuấn đã không còn là đứa trẻ lên ba, anh có năng lực suy nghĩ độc lập, Hình Công Huy chỉ coi như mới gặp anh có một lần, chỉ dựa vào mấy câu nói mà nói hết cho người khác biết. Đường Tuấn đâu có ngốc đến mức đó.



“Đường Tuấn, cậu nghĩ kỹ một chút. Nếu như cậu bằng lòng, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi. Chỉ cần là chuyện có lợi cho y học cổ truyền, tôi sẽ dốc hết sức giúp cậu.”




Hình Công Huy nói.



Đường Tuấn gật đầu, dặn dò Hình Công Huy cần phải chú ý một số chuyện, sau đó dẫn Mộ Dung Lan ra khỏi phòng bệnh.



“Thật ra đề nghị của Hình Công Huy cũng được, cũng coi như cùng chí hướng với anh, tại sao anh không đồng ý chứ?”



Mộ Dung Lan hỏi.



Ánh mắt Đường Tuấn sâu thẳm, lắc đầu, nói:



“Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ. Chỉ là mới lần đầu gặp mặt ông ta đã không nhịn được mà nói kế hoạch của ông ta cho tôi. Mặc dù rất được lòng người, nhưng luôn mang lại cho người khác cảm giác không thật.”



Sắc mặt anh nghiêm túc lại, nói:



“Lãng phí thời gian của tôi cũng không sao, nhưng y học cổ truyền thực sự không chịu nổi phong ba bão táp này. Nếu Hình Công Huy có ý đồ khác thì sao, đến lúc đó tôi ngược lại trở thành tội đồ nối giáo cho giặc. Bây giờ có quá nhiều người hy vọng y học cổ truyền bị đào thải kia kìa.”



Cho dù là ở trong nước hay ở ngoài nước, vẫn còn rất nhiều người có ác ý với y học cổ truyền. Người dân trong nước coi y học cổ truyền là phong kiến là mê tín dị đoan, còn người nước ngoài lại cho rằng y học cổ truyền là thủ đoạn lừa lọc chưa được khoa học kiểm chứng. Vì thế, y học cổ truyền ngày nay rất khó đi lên.



Mộ Dung Lan hiểu những gì Đường Tuấn nói, ông ngoại của cô ấy Hoa Đình Phong cũng là một người rất nổi tiếng trong giới y học cổ truyền, từ nhỏ đã nghe quen tai, nhìn quen mắt nên rất yêu thích y học cổ truyền. Tuy nhiên, ngay cả cô cũng không thể không thừa nhận, tình trạng hiện tại của y học cổ truyền mà Đường Tuấn nói, rất xót xa, nhưng lại rất thực tế.



Mộ Dung Lan nghĩ một lúc, rồi nói:



“Nếu Hình Công Huy thật sự có ý đồ khác, thì anh tốt nhất nên chú ý đến ông ta nhiều một chút.”



“Ồ?”



Đường Tuấn có chút ngạc nhiên.



Mộ Dung Lan nói:



“Anh không ở trong hệ thống y tế nên không biết rõ. Mặc dù Hình Công Huy là ông trùm bất động sản tỉnh Phú Yên, nhưng mấy năm mục tiêu làm ăn quan trọng của ông ta bắt đầu thay đổi. Chỉ tính riêng hiệu thuốc y học cổ truyền và bệnh viện mà ông ta đã đầu tư cũng đã lên tới mười nhà rồi, bắt đầu có quy mô nhỏ rồi. Nếu như ông ta thật sự muốn chấn hưng y học cổ truyền, thì những hành động này đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như ông ta có ý đồ gì khác, đến lúc đó kéo theo một dây, sợ là sẽ ảnh hưởng rất lớn đến y học cổ truyền. Ngay cả đại hội y học cổ truyền lần này của tình Phú Yên cũng vậy, ông ta cũng đã đầu tư vào rất nhiều tiền.”



“Như vậy à.”



Đường Tuấn trầm tư nói.



Hai người vừa đi ra khỏi bệnh viện, thì có 3 chiếc xe hơi đỗ lại. Có một đám người nam nữ có, già trẻ có , tất cả đều mặc đồng phục bước ra từ trong xe.
“Sao bọn họ lại đến đây?”



Mộ Dung Lan thấy mấy người bọn họ, kéo Đường Tuấn sang bên cạnh, nói.



“Bọn họ là ai?”




Đường Tuấn hỏi.



Mộ Dung Lan nói:



“Bọn họ là Sở Y tế thành phố Vinh, phụ trách sức khỏe người dân và giám sát tất cả các bệnh viện của thành phố Vinh. Bệnh viện số một của thành phố Vinh chúng tôi đều do bọn họ quản lý. Nghe nói bọn họ có quan hệ rất tốt với viện trưởng Lưu, Lưu Văn Đức có thể ngồi lên vị trí viện trưởng này xem ra đã dựa vào bọn họ không ít. Chỉ là đây là lần đầu tiên đến bệnh viện với thế trận lớn như vậy đấy.”



Đường Tuấn nghĩ một lúc, bật cười rồi nói:




“Sợ là bệnh viện các cô sắp phải thay viện trưởng rồi. Nếu như tôi không đoán sai thì, là Hình Công Huy đã gọi điện cho bọn họ. Lần này hai cha con Lưu Văn Đức lại còn dám bày trò trước mặt Hình Công Huy, còn suýt chút nữa là bắt ông ta đền mạng, Hình Công Huy lại không phải người dễ bị qua mặt, đường nhiên khó mà bỏ qua như thế được.”



Anh nhìn Mộ Dung Lan, nói:



“Cuộc phẫu thuật lần này là do cô phẫu thuật chính, e là bác sĩ Mộ Dung cũng sắp trở thành bác sĩ trưởng khoa Mộ Dung rồi.”



Mộ Dung Lan vốn là bác sĩ chữa trị kiêm phó khoa của bệnh viện, chỉ là sau đó bị Lưu Hoan giở trò bị điều đến quầy trực y tá.



Mộ Dung Lan nghe thấy thế, trợn mắt nhìn Đường Tuấn một cái, nói:



“Vậy anh thì sao?”



Đường Tuấn xua tay, nói:



“Ý chí của tôi không ở đây. Cho dù Hình Công Huy có cho tôi làm viện trưởng, tôi cũng không làm.”



Quả nhiên Đường Tuấn không hề đoán sai, chiều ngày hôm đó, hai cha con Lưu Văn Đức và Lưu Hoan bị nhân viên của Sở Y tế điều tra. Sau khi điều tra xong, những chuyện nhơ nhớp mà hai người bọn họ đã làm đương nhiên là giấy không gói được lửa rồi. Mua bán chức vụ, lạm dùng chức quyền để trục lợi, đàn áp bác sĩ của bệnh viện, tất cả mọi chuyện đều bị lôi ra trong nháy mắt. Lưu Văn Đức không chỉ bị ép từ chức viện trưởng, thậm chí có thể phải ngồi tù mấy năm. Còn Lưu Hoan cũng không thể vô tội được.



Mộ Dung Lan được Hình Công Huy cất nhắc, lên đảm nhiệm chức vị trưởng khoa.



Mộ Dung Lan sau khi biết được tin này, lập tức gọi điện cho Đường Tuấn.



“Hình Công Huy muốn anh đảm nhiệm chức chức phó viện trưởng của bệnh viện, còn nói qua một thời gian nữa sẽ tìm cơ hội cho anh làm việc chính thức.”



Mộ Dung Lan nói trong điện thoại.



“Cô trả lời ông ta như thế nào?”



Đường Tuấn hỏi.



Mộ Dung Lan nói có chút quở trách:



“Còn trả lời ông ta thế nào chứ. Bác sĩ Đường vĩ đại của chúng ta làm gì quan tâm đến như hư danh này, tôi thay anh từ chối ông ta luôn rồi.”



Người khác thì cố gắng nghĩ ra trăm phương ngàn kế để có thể ngồi lên vị trí viện trưởng này, nhưng chỉ có mình Đường Tuấn là lại ngược lại.



“Ha ha. Vậy thì tốt”


Đường Tuấn cười nói. Mặc dù anh và Mộ Dung Lan quen biết chứ được bao lâu, nhưng hai người lại cực kỳ ăn ý, chỉ cần hơi nói một chút thôi, đã biết đối phương muốn gì. Cho nên để Mộ Dung Lan từ chối lời mời của Hình Công Huy ngược lại càng tốt hơn.
“Đúng rồi. Ngày mai anh thật sự sẽ thi so tài y thuật với Quỷ y Lâm Trung Hiệp sao? Tôi nghe ông ngoại tôi nói, mặc dù y thuật của Lâm Trung Hiệp là theo kiểu không theo lối mòn, nhưng không hổ là biệt danh Quỷ y thực thụ. Những người có thể thắng y thuật của ông ta cũng không có mấy ai.”



Giọng nói có chút lo lắng của Mộ Dung Lan truyền qua điện thoại.




Giống như những gì Hình Công Huy nói, thời danh thành danh Qủy y còn lâu hơn thời gian Đường Tuấn sống nữa. Mặc dù biết y thuật của Đường Tuấn rất tài giỏi, nhưng Mộ Dung Lan cũng không tự tin là mấy. Cô ấy sợ Đường Tuấn sau khi thua sẽ sa sút tinh thần.



Đường Tuấn nói:



“Lẽ nào cô không muốn để tôi đi sao?”




Mộ Dung Lan ngơ ngác, không nói gì. Làm gì có cô gái nào bằng lòng nhìn thấy người đàn ông mà mình thích là một kẻ nhu nhược quay đầu bỏ chạy ngay khi ra trận chứ.



Đường tuấn dịu dàng nói:



“Cô yên tâm đi, tôi đâu có yếu đuối đến mức đó đâu. Y thuật là chỉ có thể dựa vào đi sâu tìm tòi nghiên cứu mới có thể tiến bộ được, còn việc thi thố công khai về y học cổ truyền này lại càng khiến nhiều người quan tâm và hiểu rõ về y học cổ truyền hơn. Đây không phải là điều mà cô và tôi đều muốn hay sao? Hơn nữa nếu thua Quỷ y cũng đâu phải chuyện mất mặt gì đâu.”



Mộ Dung Lan khẽ thở dài một cái, nói:



“Tôi biết rồi. Ngày mai tôi có bệnh nhân cần phải phẫu thuật, nên không đến xem được.”



Đường Tuấn nói:



“Ừm.”



Hai người cũng chẳng nói chuyện nhiều, rồi nhanh chóng cúp điện thoại.



Đường Tuấn cầm điện thoại, đứng ở ban công, nhìn bầu trời có chút âm u ở bên ngoài, sắc mặt nghiêm túc hơn rất nhiều. Chỉ với một cuộc điện thoại của Hình Công Huy mà có thể khiến cha con Lưu Văn Đức sụp đổ, xem ra quyền lực của ông ta trong hệ thống y tế quả thật không thể xem thường được.



Biệt thự số một Công viên Xanh.



Trời vừa mới mờ mờ sáng, hôm nay là ngày Quỷ y mở buổi tọa đàm về dưỡng sinh tại thành phố Vinh, đồng thời cũng là ngày Quỷ y và Đường Tuấn thi so tài y thuật với nhau.



Trên sân phơi cực lớn, Đường Tuấn đang đánh quyền, quyền của anh lúc thì giống như vượn leo cây, đầy linh động, lúc thì giống như mãnh hổ xuống núi, mạnh mẽ bất thường. Đánh đến cuối cùng, quyền thế của anh lại trở nên dịu dàng nhẹ nhàng, giống như các cụ cao tuổi đang đánh thái cực quyền ở trong công viên vậy, nho nhã, khiến người ta cứ nhìn mãi không thôi.



Đánh quyền xong, Đường Tuấn thu tay về đứng nghiêm, đôi mày hơi cau lại.



“Thật kỳ lạ. Gần đây mình đang luyện Bát Quái Chưởng, Hình Ý Quyền, còn có cả Bát Cực Quyền, nhưng những lúc thực hiện lại có cảm giác không bằng những quyền pháp mà ông nội đã dạy.”



Đứng Tuấn bẩm bẩm trong lòng.



Ông nội Đường Hạo đã bắt anh dùng thuốc ngâm mình tắm rửa ngay khi anh còn rất nhỏ, còn dạy anh quyền pháp để dưỡng sinh thậm chí còn dạy anh cách hít vào thở ra phối hợp với quyền pháp nữa. Bộ quyền pháp đó chỉ có tác dụng dưỡng sinh luyện sức khỏe, nhưng không dùng để đấu tranh. Với cái nhìn của tông sư Chân Khí Cảnh bây giờ của anh đương nhiên sẽ không nhìn lầm.


Còn cái cảm giác
1646196704803.png

Lúc trước khi anh chưa luyện các quyền pháp khác, nên không có gì để so sánh và cũng không cảm thấy khác biệt là mấy, nhưng bây giờ ý nghĩ này lại càng mãnh liệt hơn khi anh luyện quyền pháp.



“Có lẽ đây chính là công hiệu của quyền pháp dưỡng sinh. Chỉ tiếc là bộ quyền pháp này không dùng để cạnh tranh, nếu không thì hoàn toàn hợp với mình rồi.”




Đường Tuấn không khỏi cảm thấy có chút hối tiếc trong lòng.



Trên bàn ăn, Đường Tuấn, bà Độc và Hoa Tiểu Nam đang ăn bữa sáng. Nữa sáng này là do một tay bà Độc làm, từ lúc vào ở trong biệt thự số một của công Viên Xanh, bà độc hiển nhiên trở thành một bảo mẫu. Không chỉ chăm sóc Hoa Tiểu Nam, có lúc bà ta còn chăm sóc luôn cả Đường Tuấn. Đường Tuấn có chút ngại ngùng, nên có nhắc đến việc mời bảo mẫu, tuy nhiên lại bị bà Độc từ chối. Bà ta không yên tâm để người khác đến gần Hoa Tiểu Nam.



“Đúng rồi bà ơi, hôm nay để Tiểu Nam đi ra ngoài cùng với cháu nhé.”



Đường Tuấn uống một ngụm sữa đậu nành, nói.




Bà Độc nghe thấy thế, cau mày nói:



“Hôm nay cậu không phải thi so tài với Quỷ y sao, dẫn cô ấy đi có sao không?”



Đường Tuấn nói:



“Chắc không có vấn đề gì to tát đâu. Chỉ một mình cô ấy, thì cháu có thể chăm sóc được.”



Anh im lặng, rồi lại nói:



“Hơn nữa cháu nghe nói Quỷ y cũng rất giỏi trị độc, cho nên thuận tiện đưa Tiểu Hoa qua đó xem sao, có lẽ sẽ có ích.”



Bà Độc nghĩ một lát, nói:



“Tôi có nghe qua về Quỷ y, đúng thật là một quỷ tài y thuật. Tôi cũng từng nghĩ đến việc đi tìm ông ta, nhưng tiếc là hành tung của ông ta luôn bất định, cơ bản là không thể gặp được ông ta, Chỉ là…”



Nói đến đây, bà ta nhìn Hoa Tiểu Nam, một cô gái có tính cách hướng nội ngại ngùng, đi đến một nơi có nhiều người như vậy thật sự không sao chứ? Tướng mạo của bà Độc rất đặc biệt, cho nên không dám ra ngoài, sợ sẽ khiến mọi người chú ý.



Hoa Tiểu Nam có chút đỏ mặt nhìn Đường Tuấn, nói:



“Chỉ cần ở cùng Đường Tuần là được rồi.”



Bà Độc nghe thấy vậy, ngẩn người sau đó mới bật cười, đôi mắt híp lại thành một đường nhỏ.



Đường Tuấn lại không cảm thấy gì, thời gian gần đây hai người đã thân hơn, Hoa Tiểu Nam rất đáng thương, lại còn nhỏ tuổi hơn anh nữa, đối với anh mà nói là một cô em gái nhỏ.



Ba người ăn sáng xong, Ninh Đình Trung đã lái xe qua đó rồi. Đường Tuấn không có thiệp mời nên không vào nghe buổi tọa đàm của Lâm Trung Hiệp được, nên hôm qua đặc biệt dặn dò Ninh Đình Trung đi làm cho anh hai cái thiệp mời.



Thấy Đường Tuấn đẩy một chiếc xe lăn ra đứng đợi ở cửa chính, sắc mặt Ninh Đình Trung có chút ngạc nhiên:



“Không lẽ cậu định đưa cô ta cùng đi à.”



Mặc dù Hoa Tiểu Nam rất xinh đẹp, giống như búp bê sứ vậy, nhưng dù sao hoạt động cũng không tiện.



Đường Tuấn đẩy cửa ra, nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Tiểu Nam, đặt cô ngồi ngay ngắn trên xe, rồi mới mở miệng nói: “Không sao. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”


Ninh Đình Trung thấy thế cũng không nói nhiều nữa.
Sau khi gấp xe lăn gọn gàng, Đường Tuaans mới bước vào ngồi cạnh Hoa Tiểu Nam. Còn Ninh Đình Trung thì lái xe, vì để ý đến Hoa Tiểu Nam, nên anh ta cố ý lái xe chậm lại.



“Mấy hôm nay anh và Âu Dương Hồng Phượng thế nào rồi?”




Đường Tuấn buột miệng hỏi. Anh đã bảo Âu Dương Hồng Phượng cho Ninh Đình Trung cơ hội rồi, còn có thể nắm bắt được hay không thì phải xem bản lĩnh của Ninh Đình Trung.



“Cũng được.”



Ninh Đình Trung cười hi hi, rõ ràng là rất vui vẻ.




Xem ra anh ta và Âu Dương Hồng Phượng quen nhau cũng không tồi.



Lúc này Đường Tuấn mới yên tâm được.



Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe mới dừng lại trước một tòa nhà cao tầng ở giữa trung tâm thành phố. Tòa nhà này có bộ tường toàn bằng kính, và dưới ánh nắng chói chang, có rất nhiều người ăn mặc sặc sỡ ra ra vào vào. Có vẻ như tòa nhà này là tòa văn phòng làm việc của một doanh nghiệp nổi tiếng nào đó.



Đường Tuấn bồng Hoa Tiểu Nam ngồi lên xe lăn, trong lúc đó, cả người cô gái nép vào vòng tay của Đường Tuấn, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt ửng hồng, trông rất đáng yêu. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, đôi vai nhỏ xinh hơi lộ ra, xem ra đã có phong thái của một người đẹp rồi.



Đường Tuấn đẩy Hoa Tiểu Nam vào trong, Tề Hưng ở bên cạnh thuyết trình:



“Đây là trụ sở chính của tập đoàn Vạn Phúc nhà họ Tề. Và buổi tọa đàm lần này của Quỷ y Lâm Trung Hiệp cũng đều do một tay nhà họ Tề lên kế hoạch, cho nên có thể nói là đây là một trong những truyện quan trọng nhất lớn nhất trong khoảng thời gian gần đây.”



Đường Tuấn gật đầu, anh cũng có đôi chút hiểu biết về tập đoàn Vạn Phúc của nhà họ Tề, , hiện nay là do Tề Thiên Thông cha của Tề Hưng nắm quyền, là một trong vài công ty có quy mô lớn nhất thành phố Vinh. Còn lần này nhà họ Tề bỏ ra nhiều công sức như vậy để mời Quỷ y Lâm Trung Hiệp đến tổ chức tọa đàm, e là muốn nhân cơ hội này để lôi kéo một số đối tác hợp tác, để có thể bước chân vào lĩnh vực quân y.



Sau khi đưa ra ba tấm thiệp mời, ba người thuận lợi bước vào trong mà không gặp trở ngại gì.



Buổi tọa đàm được sắp xếp ở một phòng lớn trên tầng mười bảy, vốn dĩ căn phòng đó là nơi để tập đoàn Vạn Phúc ở cuộc họp toàn công ty, nhưng lần này lại nhường để tổ chức tọa đàm. Ba người Đường Tuấn vào trong đã thấy nhiều người ngồi ở đó rồi. Chỗ ngồi gần bục phát biểu cũng đã đủ người. Cho nên ba người họ chỉ có thể tìm được ba vị trí gần cuối để ngồi.



“Xem ra tôi đã đánh giá thấp mức độ nổi tiếng của buổi tọa đàm dưỡng sinh này rồi.”



Ninh Đình Trung cười khổ. Anh ta chỉ vào dãy ghế trên cùng nhất, vừa nhìn là biết toàn là các ông chủ lớn của các doanh nghiệp lớn, rồi nói:



“Nhìn thấy không, cái người ngồi giữa nhất ấy, là ông chủ của bất động sản Kim Châu, còn cái người ngồi phía bên trái đeo kính nho nhã ấy chính là ông chủ của chuỗi nhà hàng lớn nhất thành phố Vinh chúng ta đó, còn có cái người mà dă ngăm đen đó chính là ông chủ của mấy cái công xưởng. Chà chà, những ông chủ lớn này bình thường khó mà gặp mặt được, thật không ngờ lại tập trung ở đây. Hay lắm, không biết nhà họ Tề rốt cuộc muốn làm cái gì đây.”



Đường Tuấn cũng có chút kinh ngạc, những người này mặc dù không bằng nhà họ Tề, nhưng nếu như kết hợp lại cùng nhau, e là đã chiếm được nửa giang sơn của thế giới thương mại thành phố Vinh rồi.



Hoa Tiểu Nam hình như có chút sợ người lạ, cứ luôn nắm chặt lấy cánh tay của Đường Tuấn.


Càng lúc càng nhiều người vào trong hiện trường, vì thế căn phòng lớn cũng bắt đầu trở nên ồn ào hơn. Một số người quen biết nhau cũng tụm năm tụm ba lại với nhau, bàn luận về cuộc làm ăn hàng trăm triệu hàng tỷ đồng.
“Làm ơn xin nhường đường một chút.”



Một giọng nói vang lên sau lưng ba người Đường Tuấn.




Bọn họ quay đầu chỉ thấy một nam một nữ đang đứng ở giữa lối đi, người đàn ông thì vác theo máy quay phim, trong rất lực lưỡng, Còn cô gái thì chỉ mới tầm hai mươi bảy tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với một chiếc quần ống rộng cạp cao, chân đi giày cao gót, trong tay lại cầm một chiếc micro và bản thảo, nhìn dáng vẻ rất thành thục.



Xem ra hai người này chính là thợ quay phim và phóng viên của một tòa soạn nào đó. Lúc này, cô gái đó đang nói với Ninh Đình Trung đang ngồi ngoài cùng.



Ninh Đình Trung nghiêng người nhường đường cho hai người họ vào trong, vừa hay lại ngồi ngay bên cạnh của Đường Tuấn, Hoa Tiểu Nam thì ngồi giữa Đường Tuấn và Ninh Đình Trung. Lúc hai người họ đi qua Hoa Tiểu Nam, bởi vì Hoa Tiểu Nam không tiện đi lại cho nên Đường Tuấn phải đỡ cô ta. Cô gái nhỏ không nhịn được mà liếc nhìn mấy cái.




“Hồng Thư, lần này chúng ta thật sự có thể phỏng vấn Lâm Trung Hiệp sao? Tôi nghe nói ông ta là nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đẩu. Bình thường gặp mặt thôi cũng đã khó rồi.”



Hai người vừa ngồi xuống, người đàn ông vác chiếc máy quay hỏi, trông rất phấn khích.



Còn cô gái tên Hồng Thư kia lại gật đầu, nói:



“Chắc là có thể. Lần này tòa soạn khó khăn lắm mới có được hai tấm thiệp mời này, chúng ta nhất định phải giành được cơ hội phỏng vấn Quỷ y. Nếu như phỏng vấn thành công, nói không chừng tòa soạn Y học cổ truyền thành phố Vinh chúng ta sẽ không cần giải tán nữa, Đến lúc đó cho dù không bằng được tòa soạn Báo hằng ngày thành phố Vinh, nhưng ít ra cũng có được lợi gì đó.”



Người đàn ông quay phim gật đầu, nói:



“Không sai. Thắng thua ở trận này.”



Sau đó anh ta nhớ ra gì đó, nói:



“Nhưng tôi nghe nói lần này còn có một người học Y học cổ truyền muốn so tài với Lâm Trung Hiệp, Chúng ta có nên phỏng vấn luôn cả anh ta không, đây cũng là một mũi tên trúng cái đích mà.”



Hồng Thư cau mày, nói:



“Đến lúc đó thì tính sau, chúng ta chủ yếu là đến phỏng vấn Lâm Trung Hiệp mà. Những người khác không quan trọng, cái người học về Y học cổ truyền đó hình như là muốn thách đấu Lâm Trung Hiệp, đến lúc đó nếu như anh ta đắc tội với Quỷ y, vậy thì cuộc phỏng vấn của chúng ta lần này sẽ hỏng bét hết.”



Cô ta nhìn Hoa Tiểu Nam bĩu môi, nói nhỏ:



“Có nhìn thấy không, danh tiếng của Quỷ y mới lớn, không biết lần này có biết bao nhiêu là người có bệnh đến tìm ông ta chữa bệnh nữa kìa. Còn về cái người học Y học cổ truyền đó, ai mà thèm quan tâm đến anh ta cơ chứ.”



Người quay phim gật đầu tỏ ý hiểu rõ.



Mặc dù hai người họ nói chuyện đặc biệt nhỏ tiếng, nhưng tất cả đều lọt vào tai của Đường Tuấn.



Đường Tuấn khẽ cười
1646196730593.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK