Trương Tuyền cười lạnh nói: "Nếu như tôi không bị thương nặng không thể ra tay thì tôi là người đầu tiên dạy dỗ cậu!"
Đường Tuấn nói Đinh Mạnh Phúc không phải là đối thủ của cậu ta, vậy chẳng phải chính mình bị Đinh Mạnh Phúc đánh bại lại càng không phải là đối thủ! Lời như thế này, Trương Tuyền làm sao mà nhịn cho được.
"Các người mới là vua nói khoác! Anh Đường Tuấn sẽ không nói khoác, anh rất lợi hại!" Thẩm Ngọc Nhu lo lắng, nỗ lực giải thích giùm Đường Tuấn.
Tần Nhu lắc đầu: "Cô bé, cô còn ngây thơ quá. bị anh Đường Tuấn của cô lừa gạt mà còn không tự biết nữa. Tôi khuyên cô nên cách xa người thế này một chút, tránh cho gặp phải tai nạn bất ngờ!"
Thẩm Ngọc Nhu còn muốn giải thích, nhưng cô ấy vốn cũng không phải là người giỏi ăn nói, càng sốt ruột lại càng không thể nói được lời nào. Nhìn thấy Đường Tuấn bị mọi người trào phúng, chỉ có thể nôn nóng, cuối cùng đỏ cả viền mắt, sắp khóc lên.
"Ngọc Nhu, giải thích những chuyện đó với đám người này làm gì." Đường Tuấn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt của cô ấy, dịu dàng bảo.
"Nhưng mà bọn họ." Thẩm Ngọc Nhu vô cùng uất ức, nức nở.
Đường Tuấn vỗ về Thẩm Ngọc Nhu, nhìn về mấy người phía trước, nói: "Các người còn chưa xứng để tôi phải giải thích."
Trương Tuyền nói: "Ơ, đúng là vẫn đề cao bản thân, thật cho rằng mình cũng là cao thủ tông sư như Đinh Mạnh Phúc rồi. Nếu cậu thật sự là cao thủ tông sư, vậy Trương Tuyền tôi sau này gặp được cậu một lần sẽ gọi cậu là ông nội ngay lập tức."
Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Tôi cũng không có loại cháu trai rác rưởi như ông!"
Nói xong, Đường Tuấn chẳng muốn đẻ ý tới đám người này nữa. Đinh Mạnh Phúc là kẻ địch mạnh, anh cần phải điều chỉnh trạng thái của mình về lại đỉnh cao mới được, vì thế nên anh mới không muốn ra tay bày ra bản lĩnh.
"Ha ha! Đường đại tông sư cứ đi như thế thôi à, không phải là muốn làm đào binh đó chứ." Trương Tuyền nhìn theo bóng lưng của Đường Tuấn nói lời chế giễu.
Đường Tuấn bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, tối tăm lại sắc bén, tựa như dao găm thật: "Ông mà nói thêm câu nữa, tôi sẽ cho ông chết ngay tại chỗ!"
Trương Tuyền bị ánh mắt này của Đường Tuấn nhìn đến tim đập mạnh, chờ đến khi ông ta lấy lại tinh thần mới phát hiện Đường Tuấn đã đi xa. Nghĩ đến bản thân đường đường là một cao thủ luyện công hóa khí lại bị một tên nội công trung kỳ dọa sợ, Trương Tuyền bỗng chốc thẹn quá thành giận, cười khẩy nói: "Hừ! Tôi ngược lại muốn nhìn xem ngày mai cậu có dám lên võ đài so quyền hay không!"
Cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí đã bắt đầu tiếp xúc với tu luyện trên phương diện tinh thần, bằng không cũng không thể cảm ứng được hơi thở. Một ánh mắt của Đường Tuấn đã làm cho Trương Tuyền có cảm giác như bị người khác bóp lấy cuống họng, một giây sau sẽ ngừng thở. Có điều Trương Tuyền cũng không cho là như vậy, tư tưởng đầu tiên đã khiến ông ta tin rằng là do bản thân mình bị thương. Nếu không chỉ cần ông ta suy nghĩ cẩn thận lại một lần là sẽ phát hiện ánh mắt đáng sợ kia của Đường Tuấn.
Tần Nhu chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, dường như tất cả mọi uất ức tại giờ phút này đều được quét đi sạch sành sanh. Đưa mắt nhìn về phía Trần Bá Phước, khóe miệng cô ta kéo lên một nụ cười lạnh, nói: "Đại ca Trần, sư phụ Trương đã không thể đánh được nữa, ông cũng chỉ còn lại cái tên Đường tông sư chỉ có thể khoác lác kia thôi, ha ha, tôi xem ngày mai ông làm sao mà đấu với tôi. Chuẩn bị nhường lại địa bàn cho Tần gia chúng tôi đi, nói không chừng tôi có thể rủ lòng từ bi, cho ông chút canh để uống."
Vẻ mặt của Trần Bá Phước vô cùng khó coi, cuối cùng cũng không thể nói nên lời. Cho tới nay, chỗ dựa to nhất của ông ta chính là Trương Tuyền, nhưng vơi trạng thái hiện giờ của Trương Tuyền, ngày mai có lên võ đài được hay không vẫn còn chưa biết được, làm sao có thể bán mạng cho ông ta. Còn Đường Tuấn, dù chỗ dựa phía sau của cậu ta mạnh mẽ thế nào thì đó cũng là ngoại lực, không làm được gì mấy. Tông sư đã có thể xây môn dựng phái, làm gì còn để ý một tên con cháu trong gia tộc.