Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tuấn gật đầu nói: “Chỉ cần là người thật lòng muốn học Y học cổ truyền, hơn nữa chỉ cần có y đức tốt, tôi đều đồng ý dạy kỹ thuật này cho người đó. Thêm một người học được kỹ thuật này, vậy thì sẽ ít đi một người bệnh phải mất mạng vì bệnh ung thư.”





Smith rất tán thành với quan điểm này của Đường Tuấn, ông nắm thật chặt tay anh, nói: “Cậu Đường y đức cao thượng, tôi hết sức kính phục.”





Những năm này ông ta nghiên cứu bệnh ung thư vì muốn tìm ra cách chữa khỏi căn bệnh này, giảm bớt số lượng người chết. Mấy câu nói tràn ngập chân thành của Đường Tuấn khiến cho Smith có một loại cảm giác gặp được tri kỷ ở xứ người.





Vương Tấn Lợi nhìn thấy vậy thì có cảm giác mình là kẻ dư thừa. Anh ta đột nhiên cảm thấy mình tựa như một tên hề, những lời trào phúng trong tối ngoài sáng mà trước kia anh ta nói với Đường Tuấn hiện giờ như từng cái bạt tai tát lên mặt anh ta.





“Được rồi.” Vương Trọng Khang nói: “Tất cả mọi người đều ngồi xuống đi.”





Mọi người lại lần nữa ngồi xuống, nhưng tâm tình rốt cuộc cũng không thể khôi phục lại bình tĩnh được, đặc biệt là Smith và Hạ Văn Thanh, lúc này hai người họ chỉ hận không thể trò chuyện với Đường Tuấn cả ba ngày ba đêm.





Ánh mắt Vương Trọng Khang nhìn về phía Đường Tuấn không che giấu ý tán thưởng, hỏi: “Đường Tuấn, y thuật của cậu đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, hiện nay trong giới Y học cổ truyền đúng có rất ít người được như vậy. Trong lứa Y học cổ truyền trẻ tuổi, sợ rằng không có ai có thể so được với cậu.”





“Ông nội, anh Tôn cùng cô Cơ không thể kém hơn anh ta, bọn họ xuất thân được truyền thừa, Đường Tuấn không thể so được.” Vương Tấn Lợi có chút không cam lòng nói, chẳng qua lúc này ngay cả anh ta cũng không có bao nhiêu khí lực. Dù sao ngay cả Tôn Khanh cùng cô Cơ cũng thừa nhận rằng bọn họ rất khó có thể chữa khỏi được bệnh ung thư.”





Vương Trọng Khang trừng mắt nhìn Vương Tấn Lợi một cái, nhưng lại lười dạy dỗ Vương Tấn Lợi. Con người luôn là như vậy, một khi phát hiện mình không bằng người khác thì sẽ nghĩ đủ mọi cách để chê bai hạ thấp đối phương.





“Đường Tuấn, về đại hội Y học cổ truyền lần này, cậu có ý kiến gì không?” Vương Trọng Khang đột nhiên hỏi.





“Là một đại hội hiếm có, có thể quy tụ được nhiều người trong giới Y học cổ truyền như vậy lại một chỗ, đối với tương lai của Y học cổ truyền sẽ có trợ giúp rất lớn.” Đường Tuấn trầm tư một lát, sau đó đưa ra đánh giá của mình.


Thế nhưng Vương Trọng Khang lại có biểu cảm chế nhạo nói: “Trợ giúp? Đáng tiếc lại có vài người muốn mượn đại hội Y học cổ truyền lần này để buộc chặt Y học cổ truyền lại với nhau, biến Y học cổ truyền thành của riêng.”





Ông ta thờ dài, nói: “Chắc hẳn cậu cũng biết chuyện tôi muốn thành lập hiệp hội Y học cổ truyền trong đại hội Y học cổ truyền lần này. Vốn ý của tôi là muốn đảm bảo quyền lợi cho Y học cổ truyền nhiều hơn, để Y học cổ truyền có thể có được sự công nhận của nhiều người hơn nữa, mà từ đó sẽ tiếp tục được truyền thừa. Nhưng người của Hang Vua Thuốc cùng với phái Thần Châm biết được chuyện này, liền cử người đến đây, họ còn nói có thể thành lập hiệp hội Y học cổ truyền, nhưng phải do bọn họ làm lãnh đạo, hơn nữa tất cả những gì hội Y học cổ truyền có được, bọn họ có quyền ưu tiên lựa chọn.”





Đường Tuấn khẽ nhíu mày, nói: “Vậy bọn họ có thể làm gì cho Y học cổ truyền?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK