“Cút đi!” Đường Tuấn tát cho Tiết Thành Dân một cái.
Cơn giận của của anh ngay lập tức bùng nổ, không kiêng nể mà hất Tiết Thành Dân bay ra ngoài, mấy cái răng của anh ta rơi xuống.
Đường Tuấn cũng không thèm nhìn, đi thẳng vào phòng bệnh.
Mộ Dung Khánh sững sờ, nhất thời không dám nói lời nào ngăn cản Đường Tuấn, cứ để mặc anh đi vào phòng bệnh.
Trong căn phòng bệnh sang trọng, một ông già đang nhắm mắt trên giường, lông mày nhíu chặt, trên cơ thể được gắn nhiều thiết bị y tế khác nhau.
Nhìn thấy ông cụ vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì giống như Đường Tuấn nói. Mộ Dung Lan hơi thất vọng, cô cho rằng Đường Tuấn đang cố ý làm cô sợ hãi.
“Con người sống dựa vào một hơi thở, khi hơi thở này được tản đi, họ sẽ chết ngay lập tức.” Đường Tuấn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Mộ Dung Lan, nhanh chóng nói: “Trường hợp này, không có thiết bị y tế tân tiến nào có thể phát hiện ra. Em đi ra ngoài trước đi, để anh chữa bệnh cho ông.”
Mộ Dung Lan vẫn còn nghi ngờ, những lời nói Đường Tuấn mặc dù nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng tất cả đều là do anh tự nói ra, không có bất kì bằng chứng nào.
Đường Tuấn thở dài khi nhìn thấy như vậy, nói: “Nếu em không tin thì ở lại đây xem thử vậy.”
Trong lúc nói chuyện, Đường Tuấn đã đóng cửa phòng bệnh, khóa trái cửa lại.
Đường Tuấn ngừng nói, vẻ mặt nặng nề kiên định.
Các thiết bị y tế trên người ông cụ Mộ Dung nhanh chóng được lấy ra, để lộ phần thân trên gầy trơ xương của ông cụ.
Mộ Dung Lan nhìn thấy vậy, trong lòng cô cảm thấy xót xa, ông nội cô vốn khỏe mạnh, chỉ mới chưa đầy nửa tháng, đã lại thành ra như thế này, đối mặt với bệnh tật, sinh mệnh thật mong manh, chẳng chịu nổi tổn thương.
Đường Tuấn không có thời gian để nghĩ về nó.
Giờ đây anh đang muốn tranh giành thời gian với thần chết.
Để tiết kiệm thời gian, Đường Tuấn đã dùng luôn chân khí của mình để khử trùng.
Cầm lấy cây kim châm bạc, anh dùng Tứ Tượng châm pháp độc nhất vô nhị của nhà họ Đường châm vào mấy huyệt đạo lớn trên cơ thể ông cụ, những huyệt đạo lớn này chính là tử huyệt của cơ thể người, chỉ sai một ly thì bệnh nhân sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng tay của Đường Tuấn rất vững vàng, không hề run rẩy.
Khi cây kim châm bạc đâm vào cơ thể ông cụ, sắc mặt ông dần dần bình tĩnh lại, nhưng Đường Tuấn lại không dám thả lỏng dù chỉ một giây, hơi thở của ông cụ đã biến mất, anh phải tiếp tục lấy lại hơi thở cho ông.