Ninh Đình Trung nhìn ra giữa sân, nặng nề nói: “Con cũng không biết. Nhưng con tin tưởng Đường Tuấn, nếu như cậu ta nói thuốc có hiệu quả, vậy thì chắc chắn có hiệu quả.”
Ninh Xuân Nam nhìn con ông ta, không khỏi dùng tới giọng điệu răn dạy, nói: “Con đừng có tin tưởng cậu ta quá. Lòng người khó dò, lỡ như cậu ta muốn chết, nhà họ Ninh của chúng ta cũng không thể nào đi theo cậu ta làm liều được.”
Ninh Đình Trung nghe vậy, khẽ lắc đầu, không cần thiết phải giải thích. Dựa vào thân phận của Đường Tuấn, nếu như thật sự muốn làm gì nhà họ Ninh mà nói, cần gì phải bày mưu tính kế như vậy. Những người đang ở trong chỗ này chỉ sợ cũng giống như anh ta, cực kỳ tín nhiệm Đường Tuấn.
“Đường Tuấn, sao lại thế này? Không phải anh đã nói thuốc không có vấn đề gì sao?” Lúc này, Diệp Thanh Phương nhìn thấy cha của anh ta là Diệp Nam Nhật và Đường Tuấn đang từ trên lầu đi xuống, không khỏi có chút tức giận truy hỏi:
“Có phải anh cố ý muốn làm cho tôi xấu mặt, cho nên mới động tay động chân ở bên trong thuốc hay không?”
Đường Tuấn nghe tới đây, chân mày nhíu lại, Diệp Thanh Phương này đúng là không thể làm chuyện lớn được. Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, anh ta chẳng những không nghĩ cách đi giải quyết, ngược lại còn đùn đẩy trách nhiệm khắp nơi.
“Thanh Phương, câm miệng!” Diệp Nam Nhật quát lên.
“Cha, lúc này mà cha còn bảo vệ anh ta làm gì? Đều là tại anh ta, là anh ta muốn hại nhà họ Diệp chúng ta! Đơn thuốc là do anh ta cung cấp, mấy người muốn bắt thì bắt anh ta kìa!” Diệp Thanh Phương lớn tiếng la lên, giống như sợ người khác không nghe thấy vậy.
“Bốp!”
Diệp Nam Nhật giáng luôn một bạt tai lên trên mặt Diệp Thanh Phương, lạnh lùng nói: “Cha bảo câm miệng!”
Có lẽ một cái tát này đã thật sự đánh Diệp Thanh Phương tỉnh ra, anh ta vậy mà thật sự ngậm miệng không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn lại cực kỳ oán độc.
Đường Tuấn mặc kệ anh ta, đi đến trước mặt Tề Hưng và cô gái Ý Ý kia.
“Ha ha, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tề Hưng cười nhạt, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Tôi đã sớm nói rồi mà, có tôi ở đây, anh đừng nghĩ tới chuyện sẽ sống dễ chịu.”
“Cút ngay!” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
“Anh!” Tề Hưng sững sờ, bất chợt khoanh tay lại, nói: “Ha ha, chuyện đã tới nước này, chẳng lẽ anh còn có cách gì hay sao? Anh xúi giục tập đoàn Nam Nhật chế tạo thuốc giả, để tôi xem về sau ai còn dám tới để tìm anh chữa bệnh nữa.”
Anh không hề trả lời Tề Hưng, mà nói với cô gái Ý Ý kia: “Có thể đưa tay cho tôi xem được không?”
Anh hiểu rõ công dụng của bột Tuyết Cơ hơn bất kỳ ai. Nếu như không có hiệu quả đối với cô gái trước mặt này, vậy chỉ có thể là do bản thân cô gái này có vấn đề. Anh đã nhìn ra một chút mánh khóe, chỉ cần tiến hành kiểm chứng là được.