Sau khi dặn dò bà Độc vài câu, Đường Tuấn và Ninh Đình Trung lên xe. Đường Tuấn phát hiện, trên ghế sau xe có đặt một cái túi lớn, căng phồng, có vẻ như chứa rất nhiều đồ.
“Mập à, chúng ta ra ngoài để làm việc, chứ không phải ra ngoài để đi chơi, anh mang nhiều đồ như vậy để làm gì chứ?” Đường Tuấn hỏi. Mặc dù Ninh Đình Trung đã khôi phục lại như bình thường, nhưng Đường Tuấn vẫn quen gọi anh ta là Mập, nghe có vẻ rất thân thiết.
Khuôn mặt Ninh Đình Trung hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng, anh ta có chút xấu hổ, nói: “Trước đây tôi đã hẹn với Hồng Phượng sẽ đưa cô ấy đi ăn đặc sản của thành phố Vinh, lần này vừa vặn có thể mang tới.”
Đường Tuấn nghe thấy vậy, im lặng nhìn Ninh Đình Trung.
Ninh Đình Trung cười nói: “Cậu đừng có khuyên tôi. Tôi không giống với cậu, từ nhỏ tôi đã không có chí lớn. Nếu như thật sự phải nói, thì theo đuổi Âu Dương Hồng Phượng chính là chí hướng cao xa và lớn lao nhất trong cuộc đời tôi. Lý tưởng ấy mà, vẫn phải có chứ, lỡ như thực hiện được thì sao.”
Không biết vì sao, khi Đường Tuấn nghe thấy những lời này của Ninh Đình Trung, trong lòng anh lại cảm thấy có chút xót xa.
Cả đường không nói chuyện, thành phố Hạ Long và thành phố Vinh khá gần với nhau. Lúc gần đến trưa, hai người đã đến nội thành của thành phố Hạ Long, họ tìm một quán ăn trưa, định ăn no bụng rồi mới đi tìm Âu Dương Hồng Phượng.
Ninh Đình Trung cố gắng gọi điện thoại cho Âu Dương Hồng Phượng, nhưng điện thoại của cô ta vẫn trong trạng thái tắt máy. Trên đường đi, anh ta đã gọi mười mấy cuộc điện thoại, nhưng kết quả vẫn như vậy.
“Đừng lo. Cho dù nhà họ Âu Dương có xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao thì Âu Dương Hồng Phượng cũng là cô chủ lớn nhà họ Âu Dương, tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng đâu.” Đường Tuấn lên tiếng.
Ninh Đình Trung gượng cười, gật gật đầu.
“Đệch mợ. Một công ty lớn như tập đoàn Phượng Hoàng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cổ phiếu lại có thể rớt giá nhanh đến như vậy. Hai ngày trước, ông đây vừa mua cổ phiếu với giá một trăm bảy mươi lăm triệu đồng, bây giờ lại thua lỗ nhiều như vậy.” Trong quán ăn, đột nhiên có người lớn tiếng nói.
“Đúng vậy. Ai mà có thể ngờ được chứ, tập đoàn Phượng Hoàng lại có thể xảy ra biến cố lớn như vậy, không chỉ phần lớn các giám đốc cấp cao của công ty bị thanh tẩy, mà ngay cả chủ tịch của công ty Âu Dương Duệ và tổng giám đốc Âu Dương Hồng Phượng cũng bị hạ bệ rồi. Tôi nghe một người bạn của tôi làm việc ở tập đoàn Phượng Hoàng nói rằng, chủ tịch hiện tại hình như đã được thay thế bởi tổng giám đốc thị trường trước đây, cái thằng cha tên là Kha Kiện Hưng gì đấy.”
“Ừ, tôi cũng nghe nói rồi, Kha Kiện Hưng đó nghe nói còn chưa đến ba mươi tuổi, thật sự không biết làm thế nào mà cậu ta có thể trở thành chủ tịch của tập đoàn Phượng Hoàng. Có vẻ giới kinh doanh của Hạ Long chúng ta sắp thay đổi rồi.”
Một đám người thảo luận không kiêng nể gì cả.