“Thế mà lại là Thái Ất thần châm đã thất truyền từ lâu!” Trong mắt Diệp Quang và Hạ Văn Thanh cùng những người khác cũng có tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, vốn dĩ bọn họ đặt niềm tin vào Đường Tuấn rất nhiều, nhưng hiện tại niềm tin của bọn học đã có chút dao động. Mặc dù Tôn Khanh ngạo mạn cuồng vọng, nhưng thuật châm cứu của anh ta quả thực rất cao minh, vượt xa đại đa số những người có mặt ở đây.
“Thái ất thần châm là gì?” Ở đây, có lẽ chỉ có Lý Ngọc Mai là vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Hạ Văn Thanh không giấu nổi vẻ kinh ngạc, giải thích: “Thất ất thần châm là kỹ thuật châm cứu cổ, được Y học cổ truyền công nhận là một trong những thuật châm cứu cao minh nhất. Nghe nói Thái ất thần châm có sinh tử nhân nhục bạch cốt, có công hiệu tái sinh tạo hoá, chỉ cần còn một hơi thở, cũng có thể cứu được bằng Thái ất thần châm. Chỉ là loại thuật châm cứu này đã thất truyền từ lâu, nó đã biến mất trong dòng chảy của lịch sự rồi, không ngờ rằng Dược Y Cốc lại vẫn có thể lưu giữ lại được. Nội lực của Dược Y Cốc quả nhiên thâm hậu, xứng với danh môn phái y học cổ được truyền thừa qua hàng nghìn năm nay.”
Lý Ngọc Mai che miệng, thất thanh: “Thái ất thần châm này lợi hại như vậy, vậy chẳng phải là nói Đường Tuấn…?”
Cô ta không dám nói thêm, sợ rằng lời của mình sẽ thành sự thật.
Hạ Văn Thanh và Diệp Quang cùng những người khác khẽ thở dài, hiển nhiên đang lo lắng cho Đường Tuấn.
“Vậy mà lại là Thái ất thần châm, e rằng lần này cậu Đường thua rồi.”
“Lẽ nào chúng ta thật sự phải nghe theo mệnh lệnh của Dược Y Cốc sao? Tôi không cam tâm!”
“Cho dù là Thái ất thần châm thì sao chứ? Anh Đường không phải là có thể chữa khỏi bệnh ung thư sao, thuật châm cứu không chưa chắc đã thua Thái ất thần châm!”
“Đừng ngu ngốc nữa. Thái ất thần châm là một trong những thuật châm cứu cao minh nhất, chưa nói đến anh Đường có chữa khỏi được bệnh ung thư hay không. Cho dù là có, thì ở trước mặt Thái ất thần châm cũng phải thua kém mấy phần. Bởi vì Thái ất thần châm này có tiếng là có thể chữa bách bệnh, tất nhiên ung thư cũng nằm trong số đó.”
“Chẳng lẽ Y học cổ truyền thật sự không còn cách nào cứu vãn nữa sao?”
Trong đám đông ồn ào, đủ lời bàn luận lan truyền ra.
Lúc này, trong lòng mọi người đều cảm thấy trầm mặc, có không cam tâm cũng có cả sự tuyệt vọng.