“Tập đoàn Yên Hòa?” Lông mày Đường Tuấn nhíu lại.
Cái tên này đối với anh mà nói, chẳng còn chút xa lạ gì, trước đây ông nội của anh là Đường Hạo đã cứu mạng ông cụ sáng lập nên Tập đoàn Yên Hòa kia, rồi sau đó hai nhà đồng thời đồng ý việc hôn nhân. Đối với cô nhóc từ nhỏ đã có dáng dấp vô cùng mê người kia, Đường Tuấn lại có chút xa lạ, lần cuối cùng mà bọn họ gặp nhau đã là mười năm trước, khi đó hai người vẫn còn là những đứa trẻ.
Nhìn thấy điệu bộ như vậy của Đường Tuấn, ông cụ Mộ Dung cũng không nghĩ ngợi nhiều. Tập đoàn Yên Hòa có khả năng thuộc một trong số năm công ty hàng đầu ở nước Việt Nam, gần như không ai không biết. Ông ta giải thích rõ nguyên nhân: “Con trai lớn của ông muốn thông qua việc liên hôn với nhà họ Nhan để kiểm soát nhà Mộ Dung trong tay, mà đứa con thứ trai của ông thì lại muốn Tập đoàn Yên Hòa thu mua sản nghiệp của nhà họ Mộ Dung, để chính mình sẽ kiếm được lợi ích từ trong đó. Chỉ còn đứa con út đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, sợ là người của nhà họ Hoàng Phủ đã đến rồi.”
“Ông nội à, buổi chiều chú hai đi ra ngoài, nói là có tiệc xã giao rồi.” Mộ Dung Lan nói.
Ông cụ Mộ Dung gật đầu, dặn dò Đường Tuấn: “Hai ngày này, đành phiền cháu ở bên cạnh tiểu Lan vậy.”
“Nhưng mà ông nội, cháu...” Mộ Dung Lan lo lắng nói.
Ông cụ vừa mới tỉnh dậy, cơ thể vẫn chưa hồi phục hẳn, cần phải có người chăm sóc.
Ông cụ cười nói: “Yên tâm đi. Gan của chúng có lớn đến mấy cũng không dám làm gì ta đâu. Ông đã bảo chú Phú của con đến rồi. Có chú ấy ở đây, con cứ yên tâm đi.”
Mộ Dung Lan lúc này mới chịu gật đầu.
“Đi đi. Hai đứa trẻ các con nói chuyện với nhau đi, ta cũng phải nghỉ ngơi rồi.” Ông cụ Mộ Dung cười nói: “Chỉ sợ, các con cũng có nhiều chuyện muốn rồi.”
Mộ Dung Lan đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu.
“Ông cụ Mộ Dung, vậy chúng con đi trước. Người ở lại thêm vài hôm, nếu như có chuyện gì, cứ gọi cho con.” Đường Tuấn nói.
Ông cụ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc này Đường Tuấn và Mộ Dung Lan mới rời khỏi phòng bệnh.
Đã hơn mười hai giờ đêm, gió đêm se se lạnh. Viện điều dưỡng ở gần ngoại thành, vì vậy người qua lại không nhiều, hơn nữa còn có một chút tĩnh mịch.